Vân Đại nghe vậy thì an tâm hơn, bèn nhẹ nhàng cảm ơn, lại chân thành nói thêm một câu:
“Về sau e là sẽ phải làm phiền tỷ tỷ nhiều rồi.”
Hổ Phách vội cúi người đáp:
“Nô tỳ được phu nhân sai đến hầu hạ cô nương, ấy là phúc phận to lớn của nô tỳ. Cô nương nói vậy, thật khiến nô tỳ không dám nhận.”
Vân Đại không nói gì thêm, trong lòng lại âm thầm tăng thêm vài phần thiện cảm với Hổ Phách.
Mùa đông, ban ngày ngắn ngủi. Đợi đến khi hành lý được thu dọn xong xuôi, sắc trời ngoài cửa sổ cũng dần chuyển tối. Một nha hoàn từ viện Đức vào Thanh Hạ Hiên, đến mời Vân Đại sang dùng bữa tối.
Vân Đại rửa mặt, thay sang một chiếc áo khoác lụa mỏng màu lam nhạt, vải trơn điểm họa tiết chìm, rồi cùng Hổ Phách ra ngoài.
Nàng đến không tính là sớm, Nhị Lang Tạ Trọng Tuyên và Tam Lang Tạ Thúc Nam đều đã có mặt, nhưng cũng không quá muộn, bởi Tấn Quốc Công và Thế tử gia vẫn chưa tới.
Vân Đại ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường nệm, không dám nói năng gì, cũng không dám động đậy lung tung.
Tạ Trọng Tuyên thấy dáng vẻ câu nệ của nàng thì chỉ tay về phía chiếc đĩa bạch ngọc đặt trên bàn gỗ đàn, ôn tồn mỉm cười nói:
“Phải đợi mọi người đến đông đủ mới dùng bữa, Vân muội muội ăn trước chút điểm tâm lót dạ đi.”
Vân Đại rũ mắt, khẽ đáp:
“Cảm ơn nhị ca ca.”
Rồi cẩn thận cầm một miếng bánh đậu đỏ, từ tốn ăn từng chút một.
Tạ Thúc Nam nghe nàng gọi Tạ Trọng Tuyên là “ca ca”, lại thấy nàng miệng nhỏ nhai bánh một cách nghiêm túc, dáng vẻ vừa ngoan ngoãn vừa buồn cười, trong lòng cảm thấy thú vị vô cùng. Hắn đảo mắt một vòng, rồi đưa tay lấy đĩa bánh phục linh đặt trước mặt nàng:
“Nè, ngươi thử cái này xem, cái này cũng ngon lắm.”
Vân Đại vẫn còn nửa miếng bánh đậu đỏ trong tay, thấy đĩa bánh phục linh thì khựng lại trong chốc lát.
Nàng vốn ăn rất ít, giờ ăn bánh đậu đỏ rồi lại thêm bánh phục linh nữa, sợ lát nữa đến bữa chính thì không ăn nổi... Nhưng mà tam ca ca đã tự tay đưa tới, nếu nàng không nhận, liệu có khiến hắn cảm thấy nàng không biết điều, rồi sinh lòng bất mãn?
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Vân Đại vẫn đưa tay nhận lấy một miếng, khẽ giọng nói:
“Đa tạ tam ca ca.”
“Cùng ta khách sáo cái gì chứ.” – Tạ Thúc Nam nhướng mày, quay đầu thì thầm với Tạ Trọng Tuyên:
“Nhị ca, cũng gọi là ca ca đấy, sao mà mỗi lần Kiều Ngọc Châu gọi ta, cứ như nghiến răng nghiến lợi, hung dữ như hổ, nghe một tiếng ‘ca ca’ của ả thôi cũng đủ khiến ta mơ thấy ác mộng mấy đêm liền. Nhưng Vân muội muội gọi ta ca ca, ta nghe lại thấy dễ chịu vô cùng. Kỳ lạ ha?”
Tạ Trọng Tuyên nhấp một ngụm trà, từ tốn đáp:
“Có gì lạ đâu, ngươi với Ngọc Châu giống gà chọi, hở một chút là gây, từ nhỏ đã cãi nhau xem ai lớn tuổi hơn, không biết đánh nhau bao nhiêu lần rồi...”
Tạ Thúc Nam “xì” một tiếng:
“Ai thèm gây sự với ả chứ, rõ ràng là ả cứ cố tình kiếm chuyện trước.”
"Các ngươi đang nói gì đó thế?"
Kiều thị vừa dọn xong đồ ăn, vén rèm bước vào, ánh mắt đầy nghi hoặc: "Sao ta nghe loáng thoáng hình như các ngươi đang nhắc đến Ngọc Châu?"
Tạ Thúc Nam lập tức chối bay: