Mỹ Nhân Mềm Mại Và Ba Vị Ca Ca Của Nàng

Chương 22

Trước Sau

break
Thấy vành mắt nàng đỏ ửng, Kiều thị thoáng ngẩn ra, dường như chợt hiểu điều gì, cũng không nhắc đến chuyện đó nữa. Bà nắm lấy tay nàng, cười dịu dàng nói:

“Bé ngoan, lại đây, xem thử ta đã chuẩn bị bàn trang điểm và y phục mới cho con thế nào.”

Vân Đại cố nén xúc động, ngoan ngoãn bước theo sau.

Chờ khi đã xem qua những món đồ dùng và y phục Kiều thị chuẩn bị cho mình, đại nha hoàn Huyền Cầm cũng dẫn theo bốn tỳ nữ – hai lớn hai nhỏ – bước vào phòng.

“Phu nhân, nô tỳ đã đưa người đến.” – Huyền Cầm kính cẩn thưa.

Kiều thị gật đầu, dắt Vân Đại đi tới gian ngoài, dịu dàng giới thiệu:

“Đây là mấy nha hoàn ta sắp xếp cho con. Lúc đầu còn định đưa thêm một bà tử, nhưng bên cạnh con đã có vú nuôi thân cận, nên ta không sắp thêm nữa.”

Nói rồi, bà đưa tay chỉ vào một nha hoàn mặc áo khoác màu ngó sen, chừng mười lăm tuổi:

“Đây là Hổ Phách. Trước kia hầu hạ trong viện của ta, tay chân lanh lẹ, đầu óc lại lanh lợi. Con mới vào phủ, có nàng ở bên chăm sóc, ta cũng yên tâm hơn.”

Bị gọi tên, Hổ Phách vội bước lên, xúc động rơi nước mắt cảm tạ sự tin tưởng của Kiều thị, sau đó cung kính hành lễ với Vân Đại:

“Nô tỳ tham kiến cô nương, chúc cô nương vạn phúc, kim an.”


Vân Đại vội vàng đưa tay đỡ, nhẹ giọng nói:

“Tỷ tỷ, xin đứng lên.”

Hổ Phách cúi đầu, nhẹ nhàng thưa:

“Về sau nô tỳ sẽ làm việc ở Thanh Hạ Hiên, cô nương có chuyện gì cứ dặn dò, nô tỳ nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp cô nương giải ưu.”

Nói xong, nàng cụp mắt, lặng lẽ lui sang một bên.

Sau đó, Kiều thị gọi mấy nha hoàn lại dặn dò một trận, rồi quay sang dặn thêm vài câu với Vân Đại, lúc này mới đứng dậy:

“Ngươi cứ nghỉ tạm một lát, đợi đến chiều ta sẽ sai người đến gọi ngươi sang dùng bữa.”

“Dạ vâng.” Vân Đại cũng đứng dậy theo, đưa tiễn Kiều thị ra tận cổng viện. Mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng người nữa, nàng mới quay người trở vào phòng.

Vừa bước nhanh vào bên trong, nàng liền trông thấy bà vú đang đứng trước mấy chiếc rương lớn, vẻ mặt có phần bối rối.

Vân Đại chớp mắt, khó hiểu hỏi:

“Bà vú, sao vậy?”

Bà vú lấy lại tinh thần, quay sang nàng cười khổ, nói:

“Phu nhân Quốc công chuẩn bị chu toàn quá, trong viện không thiếu thứ gì cả. Từ y phục, chăn đệm, giày vớ khăn lụa, cho đến trang sức châu báu, giấy bút mực nghiên… cái gì cũng có. Lão nô đang nghĩ, mấy món ta mang theo, giờ lấy ra thì biết đặt ở đâu cho phải.”

Vân Đại khẽ mím môi, dịu giọng đáp:

“Ngài xem nên sắp xếp thế nào thì cứ làm vậy. Những thứ ta thường dùng thì cứ bày ra, còn đồ không cần thiết thì để lại trong rương cũng được.”

Bà vú “dạ” một tiếng, rồi cúi người bắt đầu thu xếp. Các nha hoàn trong phòng thấy vậy cũng hiểu ý, nhanh chóng tiến tới giúp một tay.

Nhìn các nàng tất bật sắp xếp, Vân Đại chợt nhớ tới một chuyện.

Nàng gọi Hổ Phách lại gần, vẻ mặt có chút khó xử:

“Hổ Phách tỷ tỷ, lúc trước theo hành lý của ta có hai rương đồ là do Quốc công gia đưa vào phủ làm lễ tạ ơn. Ta nghĩ, giờ người đã thu lưu ta, ấy cũng là đã báo ân rồi. Hai rương lễ vật kia, ta thật sự không tiện nhận nữa... Vừa nãy lẽ ra nên thưa với phu nhân, nhưng nhiều việc quá nên ta quên mất...”

Thấy trong mắt nàng trong veo, không hề có chút luyến tiếc nào, Hổ Phách không khỏi càng thêm kính trọng tiểu cô nương này. Thái độ cũng trở nên cung kính hơn hẳn:

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc