Mỹ Nhân Mềm Mại Và Ba Vị Ca Ca Của Nàng

Chương 24

Trước Sau

break
"Ai nhắc đến ả chứ!"

Tạ Trọng Tuyên thì chỉ nhún vai, buông tay tỏ vẻ chẳng liên quan gì đến mình.

Kiều thị liếc mắt trách cứ tiểu nhi tử một cái, rồi quay sang Vân Đại, ánh mắt hiền hòa, dịu dàng giải thích: "Ngọc Châu là cháu ngoại gái bên nhà mẹ đẻ của ta, cũng bằng tuổi ngươi. Nàng và tam ca ca của ngươi sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, năm nay cũng mười một tuổi rồi. Con bé tính tình rất thoải mái, chờ khi nào nó đến phủ chơi, hai đứa gặp mặt rồi, chắc chắn sẽ chơi rất hợp."

Vân Đại hơi há miệng kinh ngạc: "Cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh thật sao?"

Kiều thị cong khóe mắt cười: "Đúng là trùng hợp kỳ lạ phải không? Năm đó, ta và mợ Kiều bên ngoại cùng lúc mang thai. Khi hai đứa nhỏ còn chưa chào đời, chúng ta đã cá cược xem ai sinh trước. Mợ ngươi rất khí thế, còn nói đứa trong bụng nàng nhất định sẽ chào đời sớm hơn ta. Không ngờ cả hai lại sinh cùng ngày, chỉ cách nhau trước sau chưa đầy một canh giờ. Ngọc Châu sinh muộn hơn Tam Lang nửa canh giờ, tính tình giống hệt mẫu thân nó, cũng rất mạnh mẽ. Nó không chịu nhận Tam Lang là huynh trưởng, còn ép Tam Lang phải gọi mình là tỷ tỷ, hai đứa vì chuyện này mà suốt ngày gây gổ, chẳng mấy khi được yên."

Vân Đại vừa nghe mùi cơm tỏa ra thơm nức, vừa quay sang liếc nhìn Tạ Thúc Nam, trong lòng không khỏi tò mò tưởng tượng cảnh hắn đánh nhau với biểu tỷ.

Tạ Thúc Nam như cảm nhận được ánh mắt của nàng, mặt thoắt cái đỏ lên, bật thốt: "Mẫu thân, đó đều là chuyện hồi nhỏ thôi! Giờ con đâu có đánh nhau với cô nương nào nữa!"

Kiều thị che miệng cười: "Ừ, giờ không đánh nữa, chỉ đổi sang đấu võ mồm thôi."

Tạ Thúc Nam nghẹn họng, chỉ cảm thấy mẫu thân mình thật chẳng để lại chút thể diện nào cho con trai. Tân muội muội mới nhập phủ, vậy mà chuyện cũ xấu hổ như thế cũng bị khui ra hết! Sau này hắn còn ra thể thống ca ca được nữa không đây?

Đang chuẩn bị nói gì đó để vớt vát lại chút hình tượng, thì bên ngoài vang lên tiếng thông báo: Tấn Quốc Công và Thế tử gia đã đến.

"Người đã đủ rồi, các ngươi mau đứng dậy, ra gian ngoài dùng cơm." – Kiều thị vừa nói vừa quay người bước ra ngoài.

Tạ Thúc Nam đang lúc xấu hổ, vội vàng bật dậy khỏi sập, bước nhanh theo sau.

Tạ Trọng Tuyên cũng đứng lên đi được mấy bước, chợt cảm thấy phía sau không có động tĩnh, liền quay đầu lại nhìn thoáng qua.


Thấy Vân Đại một tay cầm bánh đậu đỏ, tay kia lại cầm bánh phục linh, vẻ mặt khó xử không biết xử lý ra sao, Tạ Trọng Tuyên bật cười:

“Sao vậy? Không nỡ bỏ bánh ngọt à? Bên ngoài còn nhiều món ngon hơn, mấy cái này tạm để xuống đã.”

Vân Đại lắc đầu:

“Cầm đồ ăn rồi thì phải ăn hết. Phụ thân ta nói, hạt gạo có được chẳng dễ, không được lãng phí.”

Ý cười trên mặt Tạ Trọng Tuyên khẽ thu lại. Rõ ràng hắn không ngờ lý do lại là như thế. Ban đầu hắn còn tưởng tiểu cô nương xuất thân nhà nghèo, chưa từng ăn điểm tâm tinh xảo thế này, tham quá rồi ăn không hết. Giờ nghe nàng nói, mới thấy bản thân đúng là thiển cận.

Nghĩ một lát, Tạ Trọng Tuyên nhẹ giọng nói:

“Vậy ngươi gói lại bằng khăn rồi đem theo đi, tối đói còn có cái mà ăn. Ngươi có mang khăn không?”

Vân Đại gật đầu:

“Có.”

Tạ Trọng Tuyên liền đứng chờ bên cạnh, đợi nàng cẩn thận bọc hai miếng bánh ngọt lại, cất kỹ vào tay áo, rồi cùng nàng đi ra ngoài sảnh.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc