Mỹ Nhân Bị Nhóm Thú Nhân Điên Phê Cưỡng Chế Ái

Chương 7

Trước Sau

break

"Ngươi định lấy gì để nuôi Mạc Luân và cả Qua Tư đây." Côn nhìn mỹ nhân đang mờ mịt và bắt đầu dao động trước mắt, các cơ ở ngực hắn hơi kích động vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙©, dùng ánh mắt không chút kiêng dè sắp cưỡng hiếp cả cơ thể của mỹ nhân, hắn lại chộp lấy bàn tay trắng nõn nhỏ xíu của mỹ nhân lần nữa, đặt viên đá liên kết màu đỏ tươi vào lòng bàn tay trắng mềm, làn da mỏng manh mịn màng hơn ngọc ngà, Côn yêu thích không muốn buông tay nhưng không ngay lập tức ôm mỹ nhân xinh đẹp động lòng người vào trong vòng tay.

Hắn đang chờ đợi.

Thư Ly cụp đôi mắt đẫm lệ, y nhìn viên thú châu đỏ tươi trong lòng bàn tay, năm ngón tay xòe ra không thể nào cử động, lời nói của Côn tuy tàn nhẫn nhưng nó là sự thật, đem toàn bộ những hy vọng từ một tháng trước đến bây giờ của Thư Ly đập vỡ tan, y không biết bản thân nên làm gì bây giờ, y cảm thấy bản thân thật vô dụng, cái gì cũng không làm được, khi bạn đời y bị thương ngã xuống, y chỉ có thể dựa vào Qua Tư chưa thành niên để thằng bé đi săn rồi nuôi sống cả nhà, bây giờ thì Qua Tư cũng đã bị thương, y vốn dĩ là ba của thằng bé lại vô dụng, như một gánh nặng.

"Hức..." Tiếng khóc thút thít không kìm được tràn ra khỏi cổ họng, Thư Ly cúi đầu và dùng bàn tay không bị kìm kẹp để lau nước mắt, trông y khóc vô cùng đau lòng, y như muốn những vụn vỡ trong thời gian qua trút bỏ hết đi, y luôn biết mình là kẻ vừa ngu ngốc vừa vô dụng nhưng đây là lần đầu tiên y cảm thấy bất lực như vậy.

Côn nắm lấy năm ngón tay của mỹ nhân, rất tự nhiên đem viên đá liên kết của mình nhét vào lòng bàn tay mỹ nhân, bàn tay to lớn còn lại xuyên qua nách của Thư Ly, nhẹ nhàng ôm y lên, liền dễ dàng đặt mỹ nhân nhỏ nhắn đáng yêu ôm vào trong lồng ngực của hắn, thân hình của Thư Ly so với các giống cái khác trong bộ lạc còn nhỏ hơn nhiều, dáng vẻ của y khi bị ôm trong lồng ngực khiến cho người ta muốn yêu thương y, cơ thể mềm mại khiến thú nhân mê mẩn, hắn đã chờ đợi không biết bao nhiêu năm để có thể ôm người này vào trong lòng.

Lấy ngón tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt mỹ nhân, Côn nửa cưỡng ép nâng khuôn mặt mông lung đầy nước mắt của Thư Ly lên, để bày tỏ thành ý của mình với y, "Chỉ cần ta còn ở đây thì Mạc Luân và Qua Tư sẽ không xảy ra bất kì chuyện gì."

Hắn có thể dùng bất kì thủ đoạn nào để có thể đạt được người trong ngực nhưng Côn lại quyết định lựa chọn phương án lâu dài nhất, bởi vì thứ hắn muốn không chỉ là cơ thể của người này.

"Ngươi thực sự sẽ không làm hại đến Mạc Luân chứ?" Thư Ly hỏi khi y vẫn còn đang khóc, phần lớn thú nhân trong bộ tộc đều thô bạo dã man, bọn họ sẽ không để cho Mạc Luân sống sót, điều này khiến cho y cảm thấy sợ hãi.

"Ta là y sư mạnh nhất bộ lạc, ta sẽ không làm hại đến Mạc Luân, ta còn có thể giúp hắn sống sót, Qua Tư cũng sẽ không cần phải mang vết thương ra ngoài săn bắt nữa, ngươi chỉ cần nhận đá liên kết của ta mà thôi, những chuyện mà ngươi lo lắng sẽ không bao giờ xảy ra." Côn cụp mắt xuống từ từ dỗ dành, dưới đôi mắt đen dài là vết đỏ ở mí mắt quyến rũ chết người, Thư Ly nhìn vào mắt hắn tựa như muốn chìm vào trong đó, y nắm lấy ngón tay của Côn, "Vậy là ngươi có thể khiến cho Mạc Luân tỉnh lại sao?"

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc