Ánh mắt Côn tựa như vô tình lướt qua người của mỹ nhân, bởi vì đang quỳ trên mặt đất mà lộ ra vòng eo nhỏ và cái mông to trắng như tuyết, khiến cho hơi thở của Thư Ly nghẹn lại, y nghe thú nhân nói: "Đi sang cửa bên cạnh chờ tôi."
Cách vách không hề có tiếng động, Thư Ly ngồi trên đệm da thú, y đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng y sẽ quay đầu nhìn lại cánh cổng, mấy ngón tay đan lại vào nhau, đôi gò má trắng như tuyết với đôi mắt hoa đào sương mù không giấu được vẻ bối rối, giống như mọi người trong bộ tộc, y vừa kính vừa sợ chủ nhân của y xá.
Mặc dù Thư Ly rất ít khi ra ngoài và kiến thức nửa vời của cái thế giới này thì y vẫn biết rằng tộc nai đỏ của Côn là tộc y sư giỏi nhất của thế giới này, họ sống trong một thung lũng nơi trùng độc và mãnh thú hoành hành và nơi đó bị cô lập với thế giới bên ngoài, thế mà danh tiếng của họ lại lan truyền khắp nơi, không có bộ lạc nào muốn trở thành kẻ địch của họ, cho nên vào lúc hai năm trước, khi Côn vào bộ lạc của bọn họ và quyết định định cư ở đây thì người dân bộ lạc vô cùng hoan nghênh hắn, và tất cả mọi người đều tự biết rằng, ngoài chủ tế trên tế đài, tộc trưởng ra thì lại có thêm một người bọn họ không thể động vào.
Nhưng tộc trưởng thì đã...Những giọt nước mắt của Thư Ly lại lăn xuống từ đôi mắt đỏ hoe của y, bạn đời của y cũng chính là thủ lĩnh mạnh mẽ nhất của bộ lạc, chỉ là khi bạn đời của y vừa ngã xuống thì nội bộ của bộ lạc đã bắt đầu tranh cử, Thư Ly cảm thấy rất sợ hãi, y không biết những thứ chờ đợi y ở phía trước là gì cả, y cũng không biết mình làm cái gì, nước mắt của y trong suốt một tháng nay không ngày nào không rơi xuống, lăn qua hai gò má trắng như tuyết, lăn xuống đốt ngón tay đang lau nước mắt ở khoé mi.
"Hức..." Y nghẹn ngào bật khóc, mím môi không dám phát ra bất kì tiếng động nào, từ nhỏ y đã được nuông chiều, xuyên vào thế giới này cũng chưa từng trải qua bất kì khổ sở nào, y biết rằng mình không khôn ngoan nên chưa từng rước thêm phiền phức, y từng ngoan ngoãn nghe theo lời của người nhà, sau đó thì ngoan ngoãn nghe bạn đời sư nhân nói.
Nhưng một tháng qua quá hỗn loạn khiến y không biết phải làm thế nào.
"Tại sao lại khóc." Côn cúi đầu đẩy cửa bước vào, cả năm giác quan của thú nhân đều rất phát triển, với thính giác tuyệt vời như vậy, hắn có thể nghe được tiếng khóc của mỹ nhân bất kể là có một bức tường dày ngăn cách, hắn còn tưởng là mỹ nhân đang lo lắng vết thương của nhóc sư tử, "Qua Tư không bị sao cả, trước thú luyến có thể khỏi hẳn."
Thú luyện là chuyện quan trọng nhất của cuộc đời một thú nhân, thí luyện diễn ra trước kì lột xác trưởng thành, các trưởng bối trong bộ lạc sẽ dẫn dắt những đứa nhóc rời khỏi bộ lạc để bắt đầu cuộc thí luyện sinh tồn, thú nhân nhỏ tuổi có thể sống sót trong đợt thí luyện thì mới có tư cách bước vào nước thánh bên trong tế đài để lột xác, nước thanh có thể làm dịu đi sự đau đớn trong lúc cốt nhục của thú nhân đang lột xác tái tạo, nếu không có nước thánh ban tặng, không có bất kì thú nhân nào có thể một mình vượt qua được kỳ lột xác cả, bình thường đều vỡ tung mà chết.
"Ta không hề khóc." Thư Ly nhanh chóng lau khô nước mắt, y không muốn bày ra bộ dáng đáng thương này trước mặt Côn.