Mỹ Nhân Bị Nhóm Thú Nhân Điên Phê Cưỡng Chế Ái

Chương 13

Trước Sau

break

Thư Ly không nghe thấy Côn trả lời, y lau nước mắt rồi ngẩng đầu lên, sau đó y liền bị dáng vẻ lạnh như băng của thú nhân trước mặt dọa sợ đến mức hô hấp cũng run rẩy, thú nhân rất cao lớn, sự cách biệt quá lớn về kích thước giữa cả hai khiến Thư Ly không cách nào kìm nén nỗi sợ hãi, y trói gà còn không chặt nằm trong lồng ngực thú nhân dễ dàng bị khống chế, trái tim Thư Ly đập "thịch thịch thịch", y bắt đầu bối rối, hậu huyệt cũng khẩn trương co rút, "Ngươi…"

"Ly Ly." Ngón tay thon dài của Côn nắm lấy cằm nhỏ nhắn của mỹ nhân, buộc mỹ nhân phải ngước lên nhìn hắn, thấy mỹ nhân đang rưng rưng muốn khóc, tất cả những thương tiếc giờ đây hóa thành tức giận, hắn hạ giọng: "Bây giờ ngươi đang chơi đùa ta sao?"

"Ta, ta không có." Thư Ly cảm thấy sợ hãi, năm năm qua y được Mạc Luân nâng niu trong lòng bàn tay, chưa từng hung dữ với y, y vừa cảm thấy tủi thân vừa cảm thấy Côn lúc này thật đáng sợ, mắt mờ sương, cánh môi thì thào, "...Không có."

"Không có là được rồi." Côn dùng ngón tay nhéo nhéo cằm của mỹ nhân, vỗ vỗ lên gương mặt thanh thú của Thư Ly, uy hiếp để hù dọa mỹ nhân, "Nếu để ta nghe được ngươi nói muốn trả lại đá liên kết lần nữa, ta sẽ khiến cho Mạc Luân đi gặp Thần Sinh mệnh."

Thần Sinh mệnh mà thú nhân nói chính là thần chết, Thư Ly im lặng, cặp mắt hoa đào nước mắt lưng tròng, trông rất đáng thương, hậu huyệt bị dươиɠ ѵậŧ cắm vào chỗ sau khiến nước mắt chảy ra, y vừa khóc vừa bị thú nhân ôm vào lòng cᏂị©Ꮒ không ngừng.

Côn vừa mới có được người mình thương thì đã xót xa khi thấy dáng vẻ đáng thương, không kìm được nước mắt của mỹ nhân, mỹ nhân chưa từng cho hắn cơ hội trước đây, và bây giờ khi hắn đã có được trong tay thì hắn sẽ không bao giờ buông ra, Côn không hiểu vì sao người hắn yêu nằm trong vòng tay của hắn lại buồn bã đến vậy, Côn không biết phải làm sao, hắn cúi đầu dụi dụi vào trán của Thư Ly, chiếc sừng nai màu nâu đỏ thỉnh thoảng chạm vào tóc của Thư Ly, y vô thức dùng ngón tay xoa lên gốc của sừng nai, cảm giác ấm áp và mềm mại khi được chạm vào điểm nhạy cảm khiến du͙© vọиɠ của Côn tăng vọt, hắn giữ lấy vòng eo của mỹ nhân, dươиɠ ѵậŧ to dài vùi trong hậu huyệt ẩm ướt mềm mại khiến mỹ nhân đang khóc thút thít trở thành du͙© vọиɠ khó nhịn.

"Côn…Côn…Ha a…A…" Thư Ly bị chơi đến đầu óc mụ mị, càng lúc càng mơ hồ, những lời nói uy hiếp của thú nhân vẫn còn đọng lại trong đầu, y chợt nhận mình không nên tùy tiện nhận đá liên kết của thú nhân, nhưng tất cả đã quá muộn, "Hức hức…ưm…Không muốn nữa, không muốn nữa…"

"Chỉ một lần thôi, ngoan."

Côn dụ dỗ mỹ nhân rồi lại làm thêm hai lần nữa, lúc dừng lại thì mỹ nhân đã nằm trong ngực của hắn, cả người đổ mồ hôi đầm đìa, mềm mại không xương nằm trong vòng tay của hắn, khiến Côn lại cảm thấy hưng phấn, nhưng hắn không tiếp tục, chủ động đi nấu nước để giúp mỹ nhân lau người.

Bên ngoài y xá đã có thú nhân và giống cái bị thương đến tìm Côn, Côn nhận lấy quả mọng sau khi Côn thay đổi nguyên tắc không nhận con mồi, yêu cầu thú nhân đem con mồi tươi trực tiếp đến nhà của Mạc Luân.

Khi Thư Ly tỉnh lại, cả cơ thể cảm thấy vô cùng dễ chịu, nhưng y chưa thoải mái được bao lâu thì đã bị ánh nắng bên ngoài chiếu vào, y bắt đầu tìm kiếm quần áo và xà rông trong phòng, nhìn đồ trong tay bị xé thành từng mảnh nhỏ, y khóc không ra nước mắt, đây là thứ Mạc Luân vất vả đem từ các bộ lạc khác về để may đồ lót cho y, để y không phải ra ngoài mới cái mông trần truồng, y cảm thấy xấu hổ khi nghĩ bên trong bị không khí luồn qua, đặc biệt là khi bị thú nhân nhìn thấy lúc y đi trên đường.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc