Cố thị tính tình thuần lương, bị lời ngon tiếng ngọt của cao thủ hái hoa như Thịnh quốc công dụ dỗ đến đầu óc choáng váng, trong thời gian ở Thịnh Kinh, hai người thường xuyên lén gặp mặt, cuối cùng có một đêm hoan hảo trước khi Cố thị phải trở về Việt Châu.
Ngôn quốc công chưa bao giờ nói với Cố thị về thân phận thật sự của mình, chỉ nói rằng mình là cử nhân lên kinh ứng thí, xong việc ông ta để lại khối ngọc bội cho Cố thị làm tín vật, nói rằng lúc đó sẽ trở về nhà bàn bạc cùng các trưởng bối, sẽ đích thân đến Việt Châu cầu hôn.
Sau khi Cố thị trở về liền phát hiện mình có thai, đáng tiếc, bà đợi mãi mà không đợi được Ngôn quốc công đến cầu hôn. Thân thể càng lúc càng lớn, chuyện không giấu được, rất nhanh bị Cố lão gia biết được.
Cố lão gia rất tức giận, phái người cầm khối ngọc bội đến Thịnh Kinh tìm hiểu, rốt cuộc thăm dò được đối phương căn bản không phải cử nhân, mà chính là trọng thần triều đình Ngôn quốc công, ông ta cũng sớm đã có thê thiếp, ông ta cố tình lừa gạt Cố thị.
Ngôn quốc công quyền cao chức trọng, không phải là người mà một nhà bán thuốc nho nhỏ có thể đắc tội, Cố lão gia phải nén cơn giận này xuống, quay đầu ra lệnh cho Cố thị phải phá bỏ cái thai trong bụng. Nhưng khi đó Cố thị đã có thai được năm tháng, thai nhi cử động mạnh khiến bà kiên quyết giữ lại hài tử.
Năm đó Cố lão gia cũng là một nhân vật có mặt mũi ở Việt Châu thành, nữ nhi tư thông với người khác còn có thai khiến ông ấy rất mất mặt, trong cơn tức giận, ông ấy đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với Cố thị, còn đuổi bà ra khỏi nhà.
Cố thị tâm cao khí ngạo sau khi rời đi cũng không vào kinh nhờ cậy Ngôn quốc công, một mình ở ngoài thành Việt Châu kinh doanh một y quán nhỏ khám bệnh cho dân chúng nghèo khổ.
Nói là y quán nhưng đó cũng chỉ là một sạp hàng xem bệnh, bà dựa vào bạc vụn kiếm được nuôi sống bản thân và bào thai trong bụng. Sau khi sinh hạ Ngôn Thanh Ly, thân thể Cố thị cũng lưu lại mầm bệnh, năm Ngôn Thanh Ly mười tuổi thì bà qua đời.
Lúc Cố thị sắp chết, bà rất lo lắng cho cuộc sống sau này của nữ nhi, vì vậy liền định để Ngôn Thanh Ly trở về Việt Châu thành nhờ cậy ngoại tổ phụ là Cố lão gia, nhưng bà lại sợ Cố lão gia vì mặt mũi sẽ không nhận Ngôn Thanh Ly là cháu ngoại. Không còn cách nào khác, bà đành phải kể cho nàng nghe chuyện ngọc bội và cha đẻ của nàng, nói nếu ông ngoại nhẫn tâm không nhận nàng, thì đi kinh thành tìm cha ruột của mình.
Sau cái chết của Cố thị, Ngôn Thanh Ly mười tuổi nghe lời mẫu thân đến gặp Cố lão gia, Cố lão gia sau khi biết được tin nữ nhi đã chết thì hối hận không thôi, lập tức đón Ngôn Thanh Ly trở về Cố phủ, Ngôn Thanh Ly cũng gác lại chuyện đến kinh thành tìm người thân.
Đáng tiếc loạn thế không yên, ông ngoại Ngôn Thanh Ly cùng cữu cữu trong một lần ra ngoài buôn bán đã chết trong chiến loạn.
Người đi trà lạnh, Ngôn Thanh Ly, một cô nương dần dần không thể gánh vác được gia nghiệp to như vậy, hạ nhân trong phủ trộm đồ bỏ chạy, lấy đi rất nhiều đồ vật đáng giá. Bất đắc dĩ, nàng đành phải bán sản nghiệp, của cải trong nhà lấy tiền mặt, giải tán không íthạ nhân, chỉ để lại một tòa nhà để ở, quay trở lại công việc cũ của mẫu thân- hành y xem bệnh.
Nhưng nàng cũng là một nữ lưu yếu đuối, dung mạo xuất chúng ại không có ai làm chỗ dựa, luôn bị đám nam nhân không có ý tốt ngấp nghé. Bị quấy rối không thể chịu được, Ngôn Thanh Ly năm ấy mười bảy tuổi chuẩn bị tới Thịnh Kinh nhờ cậy cha ruột Ngôn quốc công. Không may, mới đi khỏi Việt Châu không xa nàng liền gặp phải cường đạo.