Mưu Trang Thiên Hạ

Chương 7

Trước Sau

break

Khi Sở Thanh tỉnh dậy trong thân xác của Ngôn Thanh Ly, vị ŧıểυ thư nhu nhược này đã bị đâm hai nhát dao, sắp bị cường đạo vũ nhục, may mắn gặp được Ninh Thiên Lân đi ngang qua cứu giúp.

Lúc ấy nàng chỉ cảm thấy nam tử trẻ tuổi trong chiếc xe ngựa kia trông rất quen, sau mới nhận ra đó chính là nhi tử của Thịnh quý phi đã “Tư thông” với phụ thân nàng, Tứ hoàng tử của Xương Huệ Đế.

Nhưng nàng nhớ rõ ràng trước khi tắt thở, vị tứ hoàng tử được sủng ái này mới chỉ mười sáu tuổi, là một thiếu niên tuấn tú, phong độ ngời ngời, sao vừa mở mắt ra, hắn đã trở thành một công tử nho nhã, thanh tú? Hơn nữa còn bị tàn tật cả hai chân thế này?

Sau đó, nàng mới biết được, khi nàng tỉnh lại trên thân xác của Ngôn Thanh Ly, đã là năm năm sau rồi.

Ninh Thiên Lân mỉm cười dịu dàng: "Được rồi, A Ly, vừa rồi nàng gặp ác mộng sao?"

Ngôn Thanh Ly không muốn nhớ lại những chuyện xảy ra trong mộng, nàng sửa sang lại búi tóc rối bù rồi nói: “Tứ điện hạ, mưa đãn nhỏ rồi, A Ly xin phép cáo lui.”

Thấy Ngôn Thanh Ly vội vàng rời đi, Ninh Thiên Lân có chút buồn bã, nhưng hắn nhanh chóng che giấu, mỉm cười gật đầu: "Vậy ta gọi Cát Phúc tiễn nàng."

 

“Không cần phiền đến Cát Phúc công công.” Ngôn Thanh Ly mở miệng từ chối. Nơi nàng ở chỉ cách chỗ ở của Ninh Thiên Lân vài dãy phố, cũng không xa

“Bên cạnh Tứ điện hạ cũng cần có người chăm sóc, ta trở về một mình là được rồi.”

Sau khi Ngôn Thanh Ly rời đi, một nội thị mặt trắng bệch không râu bưng chậu nước đi vào, thấy nam tử thanh nhã như trúc vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhịn không được nói:

“Điện hạ, gió sau mưa lạnh lắm, người nên cẩn thận sức khỏe.”

Nghe vậy, Ninh Thiên Lân thu hồi ánh mắt, vẻ mặt vẫn ấm áp dịu dàng nhưng ánh mắt lại không mềm mại như lúc nhìn nàng mà thay vào đó là một loại ánh mắt đạm mạc lạnh lẽo. Hắn thưởng thức một cây kim bạc mà Ngôn Thanh Ly đã đánh rơi, không để ý hỏi:

“Cát Phúc, người ta đang tìm có phải mất tích rồi không?”

Cát Phúc vội vàng đặt chậu nước xuống hồi bẩm, “Bẩm điện hạ, người đã tìm thấy rồi, mấy ngày nữa là có thể đến Việt Châu.”

Trên mặt Ninh Thiên Lân lúc này mới hiện một nụ cười, đặt cây kim bạc vào trong hộp gỗ đàn hương, “Thật tốt, trở về nói cho A Ly, nàng chắc chắn rất vui trước bất ngờ này.”

Cát Phúc cười nói phải, bưng chậu nước bước tới lau người cho nam tử ngồi trên xe lăn,  trong lòng vừa mừng vừa lo.

Vui mừng chính là đã sáu năm, kể từ khi quý phi nương nương qua đời, nụ cười trên mặt Tứ điện hạ cuối cùng cũng nhiều hơn sau khi gặp Ngôn cô nương. Lo là Tứ điện hạ coi trọng vị Ngôn cô nương kia hơi quá mức.

Cát Phúc là người bên cạnh Thịnh quý phi kể từ khi bà mới vào cung, cũng từng nhìn thấy nhiều nữ tử ôm hận, một nữ tử có nam nhân trong lòng hay không, hắn đều có thể nhìn thấy qua ánh mắt.

Nhưng Ngôn cô nương… Rõ ràng còn rất trẻ, nhưng hắn lại không thể nhìn thấu.

Nàng mặc dù rất thân thiết với Tứ điện hạ, nhưng trong mắt nàng lại ẩn giấu quá nhiều bí mật, vậy nên căn bản không thể nhìn ra chuyện nữ nhi tình trường.

Nếu điện hạ thích một nữ tử lòng dạ lạnh lùng như vậy, không biết là họa hay phúc.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc