Niềm vui bất ngờ đến quá đột ngột, khiến Ngôn Thanh Ly cũng không kìm được nước mắt. Nàng cứ nghĩ mình đã không còn người thân nào trên đời này nữa, không ngờ lại có thể gặp lại một người.
Năm xưa, những nữ quyến trong Sở trạch bị đày đi Tây Bắc làm quân kỹ, không lâu sau khi đến quân doanh đã gặp phải cuộc tập kích của man tộc ngoài quan ải. Phụ nữ trong quân doanh rơi vào tay bọn man tộc tất nhiên không có kết cục tốt đẹp, sau khi bị làm nhục tàn nhẫn đều bị giết sạch.
Nàng biết được chuyện này vào khoảng thời gian bị Tô Ngưng Sương giam cầm ở hậu viện Tô phủ và hành hạ. Vẻ mặt hả hê của Tô Ngưng Sương khi nói cho nàng biết tin này đến giờ nàng vẫn còn nhớ rõ.
Ngôn Thanh Ly vỗ về Ngọc Trúc vẫn đang khóc, rồi xúc động nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn.
Ngọc Trúc thân là tỳ nữ của "tội thần", sáu năm nay chắc chắn phải che giấu thân phận, lẩn trốn khắp nơi. Ninh Thiên Lân có thể tìm được nàng ấy, chắc hẳn đã tốn không ít tâm sức, nàng rất biết ơn.
"Ở đây người đông mắt tạp, có chuyện gì vào trong rồi nói." Ninh Thiên Lân nhắc nhở hai chủ tớ đang ôm nhau khóc.
Tuy trời đã tối, nhưng vẫn chưa đến giờ giới nghiêm, khó tránh khỏi có người qua đường. Ngôn Thanh Ly kìm nén cảm xúc, mời mọi người vào trong nhà.
Hóa ra, sau khi Ngọc Trúc lấy tín vật, đã bị mắc kẹt trong đám cháy, phải trốn vào hầm băng mới giữ được mạng sống. Đợi nàng ấy ra ngoài, Sở gia đã bị thiêu rụi thành tro.
Quan sai không ngờ còn có người sống sót, nên sau khi dập lửa xong liền rút đi. Ngọc Trúc vẫn trốn trong đống đổ nát của Sở trạch cho đến khi trời tối mới chạy ra ngoài.
Lúc đó, chuyện mẹ con Sở gia tự thiêu đã lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Ngọc Trúc khóc lớn một trận rồi một mình rời khỏi thành. Nàng ấy dùng tín vật lặng lẽ tìm đến viên hiệu úy canh cổng thành, nhờ sự giúp đỡ của người này mới trốn thoát khỏi kinh thành.
Sau khi ra khỏi kinh thành, Ngọc Trúc cải trang thành dân chạy nạn, một đường đi về phía tây, định đi tìm những nữ quyến Sở gia bị đày đi Tây Bắc. Kết quả giữa đường lại mắc bệnh, may mắn được một người thợ săn cứu giúp. Người thợ săn tận tình chăm sóc nàng ấy, Ngọc Trúc nhờ hắn giúp đỡ dò la tin tức về quân doanh Tây Bắc, kết quả được biết những nữ quyến đó đã chết dưới vó ngựa của man tộc từ lâu.
Ngọc Trúc mất hết hy vọng, không biết mình còn có thể đi đâu, bèn gả cho người thợ săn để báo đáp ân cứu mạng. Những năm qua, nàng ấy vẫn sống cùng người thợ săn đó.
"Vậy lần này em đến Việt Châu, phu quân của em có biết chuyện này không?"
Ngôn Thanh Ly nắm tay Ngọc Trúc. Trong ký ức của nàng, Ngọc Trúc mới chỉ xa nàng một năm, nhưng thực tế, thiếu nữ từng nhỏ hơn nàng hai tuổi giờ đã là vợ người ta, trông còn lớn hơn nàng vài tuổi, đã trở thành một nữ tử trưởng thành, trong ánh mắt mang theo sự tang thương của năm tháng.
Nếu Ngọc Trúc đã có một bến đỗ tốt đẹp, Ngôn Thanh Ly mong nàng ấy sống một cuộc sống bình yên, chứ không phải cùng nàng gánh vác những gánh nặng này.
Ngọc Trúc lắc đầu: "ŧıểυ thư, Lý Lang đã rơi xuống vực khi đi săn. Người của Tứ điện hạ tìm được nô tỳ khi nô tỳ vừa mới chôn cất hắn xong."
Ngôn Thanh Ly nín thở, theo bản năng nhìn về phía Ninh Thiên Lân. Ninh Thiên Lân đang hơi cụp mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Ngọc Trúc hiểu ý Ngôn Thanh Ly, nàng ấy nắm lại tay Ngôn Thanh Ly, đôi mắt lại ướt nhòe: "ŧıểυ thư, cho dù Lý Lang còn sống, nô tỳ cũng phải đến tìm ŧıểυ thư! Nô tỳ cũng là người Sở gia, người và phu nhân chính là người thân của nô tỳ, làm sao nô tỳ có thể yên tâm sống cuộc sống của mình khi biết người còn sống chứ?"