Mưu Trang Thiên Hạ

Chương 23

Trước Sau

break

Ninh Thiên Lân đã kể sơ lược cho Ngọc Trúc nghe chuyện Sở Thanh chết đi sống lại. Ngọc Trúc khóc nấc lên: "ŧıểυ thư, năm xưa người và phu nhân sao lại ngốc như vậy? Sao lại nghĩ quẩn như thế? Sao không đợi Ngọc Trúc..."

Ngôn Thanh Ly thở dài, dùng khăn lau nước mắt cho Ngọc Trúc.

Ninh Thiên Lân không biết nàng bị Tô Ngưng Sương hành hạ đến chết, hắn cũng giống như người ngoài, đều cho rằng mẹ con Sở gia chết trong trận hỏa hoạn năm đó.

Còn về việc tại sao nàng không nói rõ sự thật với Ninh Thiên Lân, là bởi vì trong mắt nàng, Ninh Thiên Lân chỉ là một đồng minh, việc hắn cần làm là lên ngôi vị đó, minh oan cho Thịnh quý phi và cha nàng, những chuyện khác không liên quan đến hắn.

Chỉ là những chuyện này, Ngôn Thanh Ly không thể giải thích với Ngọc Trúc trước mặt Ninh Thiên Lân được.

"Thôi được rồi, giờ ta không phải vẫn khỏe mạnh sao? Đừng khóc nữa, trước đây em đâu có hay khóc như vậy."

Từ khi gặp lại Ngọc Trúc, nước mắt Ngôn Thanh Ly cứ trực trào ra. Hai nha hoàn của nàng, Ngọc Trúc và Trầm Hương, một người tính tình điềm đạm, một người hoạt bát hay cười. Trước kia, người hay khóc luôn là Trầm Hương, Ngọc Trúc còn thường trêu chọc nàng, không ngờ cũng có lúc được thấy Ngọc Trúc khóc như vậy.

Nghĩ đến Trầm Hương, tâm trạng Ngôn Thanh Ly lại nặng trĩu.

“A Ly, giờ đã muộn rồi, ta về trước đây, những thứ này nàng cầm lấy.”

Ninh Thiên Lân đưa giấy bán thân của Ngọc Trúc và một bọc vải cho Ngôn Thanh Ly. Hắn đã cho người ngụy tạo thân phận của Ngọc Trúc thành người Việt Châu, giờ nàng ấy là hầu gái mà Ngôn Thanh Ly mua lại sau khi Triều Vân mất, cùng nàng lên Thịnh Kinh tìm người thân.

Ngôn Thanh Ly cất kỹ giấy bán thân của Ngọc Trúc, nàng và Ngọc Trúc thân thiết như người nhà, vốn không cần thứ này, nhưng đến Thịnh Kinh, biết đâu người Ngôn phủ sẽ điều tra lai lịch của họ, giữ lại cũng tốt.

Khoảnh khắc mở bọc vải ra, hương hoa quế ngọt ngào thoang thoảng, Ngôn Thanh Ly hơi sững người.

“Đây là…” Nàng nhìn những gói đồ ăn được gói bằng giấy dầu, có chút bối rối.

“Ngày mai chúng ta tạm biệt nhau, nàng mang theo những thứ này, dọc đường đói bụng cũng có thể ăn lót dạ.” Ninh Thiên Lân mỉm cười ngồi trên xe lăn, trường sam màu xanh khiến hắn trông càng thêm trắng bệch, nói xong câu này hắn liền ho nhẹ.

Ngôn Thanh Ly nắm lấy tay hắn bắt mạch: “Sao Tứ điện hạ lại bị cảm phong hàn rồi?”

Cát Phúc có chút oán trách nói: “Những thứ này đều là điện hạ tự mình mua cho Ngôn cô nương.”

“Cát Phúc.” Ninh Thiên Lân có chút không vui, “Không sao, chỉ là cảm phong hàn thôi, A Ly đừng lo lắng.”

Ngôn Thanh Ly quay người viết một phương thuốc đưa cho Cát Phúc, rồi nói với Ninh Thiên Lân: “Mong điện hạ sau này đừng làm những việc này nữa, tất cả đều phải lấy thân thể của ngài làm trọng.”

Ninh Thiên Lân cụp mắt xuống, che giấu sự thất vọng trong đáy mắt, “Được.”

Ngôn Thanh Ly cảm thấy mình quá nghiêm khắc, bèn dịu giọng, “Đa tạ Tứ điện hạ, vừa hay ta chưa chuẩn bị những thứ này.”

“A Ly, giữa chúng ta thật sự không cần khách sáo như vậy.”

Ninh Thiên Lân nhìn chằm chằm người con gái thanh lệ động lòng người, trong mắt như có ngọn lửa nhảy nhót, nhưng nàng lại giả vờ như không để ý, tránh ánh mắt của hắn.

“Sắp giới nghiêm rồi, ta tiễn điện hạ ra ngoài.”

Ngôn Thanh Ly không để Ngọc Trúc đi theo, tự mình tiễn Ninh Thiên Lân ra khỏi cửa phủ.

“A Ly, tiễn đến đây thôi, nàng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải lên đường.”

Ngôn Thanh Ly gật đầu, thấy Cát Phúc sắp đẩy Ninh Thiên Lân rời đi, nàng lại đột nhiên gọi hắn: “Tứ điện hạ!”

Ninh Thiên Lân quay người lại.

Ngôn Thanh Ly vẻ mặt phức tạp, “Chuyện phu quân của Ngọc Trúc rơi xuống vực, có phải do ngài phái người sắp đặt không?”

Để Ngọc Trúc không còn vướng bận mà quay về bên cạnh nàng, Ninh Thiên Lân rất có khả năng làm ra chuyện này.

Ninh Thiên Lân không nói gì, trên mặt vẫn luôn giữ nụ cười nhạt, một lát sau, hắn nhẹ giọng nói: “Không phải.”

Ngôn Thanh Ly thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi trong khoảnh khắc đó, nàng thật sự sợ hắn sẽ nói “Phải”.

Nếu phu quân của Ngọc Trúc thật sự do hắn phái người giết, sau này nàng không biết phải đối mặt với Ngọc Trúc như thế nào.

“Nhưng mà,” người đàn ông dưới ánh trăng cụp mắt xuống, ôn nhu như trích tiên, “Tên thợ săn đó sau khi rơi xuống vực vẫn còn thoi thóp, mà người của ta, đã không cứu hắn.”

Ngôn Thanh Ly hơi sững sờ.

Ninh Thiên Lân ngẩng đầu lên, “A Ly, nàng sẽ trách ta sao?”

 

 

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc