Trong từ đường, ánh nến lập lòe, như thể thật sự có ai đó đang lắng nghe. Ngôn Thanh Ly nhìn bài vị không chữ, ánh mắt chân thành, lời nói tha thiết: "Chỉ là nếu cô có linh thiêng, nên biết ta mang mối huyết hải thâm cừu, đến lúc đó nếu ta dùng thân thể của cô làm ra chuyện gì khiến cô không vui, mong cô hãy lượng thứ. Đợi ta báo thù xong, Sở Thanh một hồn ma cô độc mặc cô xử trí, không oán không hối."
Sau khi bái ba lạy, nữ tử bước ra khỏi từ đường, bóng dáng trông thật kiên cường, nhưng lại khiến người ta đau lòng.
Gió nhẹ thổi từ ngoài cửa vào, trong từ đường phía sau nàng, hương nến lay động, thoang thoảng truyền đến một tiếng thở dài khe khẽ.
...
Ngày mai phải lên đường, Ngôn Thanh Ly mới chợt nhớ ra hành lý của mình vẫn chưa chuẩn bị.
Chuyến đi đến Thịnh Kinh nhanh thì một tháng, chậm thì một tháng rưỡi, chỉ mang theo tiền lộ phí là hoàn toàn không đủ, đường xá xa xôi, có những nơi hoang vắng không có trạm dịch, nói không chừng phải ngủ ngoài trời, ăn mặc ở đi lại cái gì cũng cần chuẩn bị trước.
Trước đây ở Sở gia, những việc vặt vãnh đều do hai nha hoàn Ngọc Trúc và Trầm Hương lo liệu, nàng chưa bao giờ phải bận tâm đến những việc này, mấy ngày nay chỉ bận rộn xử lý việc nhà, lại quên mất chuyện này.
Bây giờ trời đã tối, ra ngoài mua sắm đã không còn kịp nữa, Ngôn Thanh Ly nghĩ ngợi, quần áo thì có thể tìm được một số bộ đồ cũ của Ngôn ŧıểυ thư năm trước, chỉ không biết trong bếp còn lại chút lương khô nào không.
Đang định quay người đi về phía nhà bếp, thì cửa lớn của phủ đệ bị người ta gõ.
Phủ đệ của Cố gia không lớn, chỉ có ba gian nhà, ban đêm lại yên tĩnh, Ngôn Thanh Ly đứng giữa sân nghe rất rõ ràng.
"A Ly, là ta."
Ngôn Thanh Ly đi mở cửa, ngoài cửa, quả nhiên là Cát Phúc đang đẩy Ninh Thiên Lân, thấy nàng, nam tử mỉm cười ôn hòa.
"Tứ điện hạ? Sao ngài lại..." Ngôn Thanh Ly nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại, nàng ngây người nhìn nữ tử đang đi ra từ phía sau Cát Phúc.
Nữ tử đó khoảng hai mươi tuổi, dung mạo thanh tú, búi tóc kiểu phụ nhân, mặc áo vải thô, khi nhìn thấy Ngôn Thanh Ly, mắt nàng ta ngấn lệ và do dự, có chút không chắc chắn hỏi: "ŧıểυ thư? Người là ŧıểυ thư sao?"
Ngôn Thanh Ly không thể tin được nhìn nữ tử đó, mấp máy môi, giọng nói run rẩy: "... Ngọc Trúc?"
Trong đầu ùa về ký ức đêm bị tịch biên gia sản.
Hôm đó là tết Nguyên Tiêu, nàng đang định dẫn hai nha hoàn Ngọc Trúc và Trầm Hương đi xem đèn hoa, kết quả chưa kịp ra đến sân trước, thì thấy quan binh đột nhiên xông vào, nói phụ thân phạm tội, phụng chỉ đến tịch biên gia sản.
Những tên quan binh đó không nói không rằng bắt người trong phủ tướng quân, nam đinh thì giết ngay tại chỗ, nữ quyến thì bị cùm gông, nhốt vào xe tù, bị đày đến Tây Bắc làm quân kỹ.
Nàng cùng hai nha hoàn hoảng hốt chạy về hậu viện, dẫn theo mẫu thân đang lựa chọn dược liệu trong phòng thuốc rời đi bằng cửa nhỏ. Trước khi rời đi, mẫu thân nhất quyết muốn quay lại phòng lấy một tín vật.
Lúc đó bọn họ là "tội nhân", cho dù trốn ra khỏi phủ cũng không thể ra khỏi thành, mà trong quân đội canh giữ thành có một hiệu úy từng chịu ơn của phụ thân, nếu có tín vật đó nói không chừng có thể thả bọn họ ra khỏi thành.
Tình thế lúc đó vô cùng nguy cấp, nàng không đồng ý cho mẫu thân quay lại lấy tín vật, nhưng mẫu thân nhất quyết muốn lấy, còn bảo bọn họ đi trước, cuối cùng Ngọc Trúc đã đẩy cả ba người ra khỏi sân, chạy về lấy tín vật, còn hẹn gặp nhau ở con hẻm nhỏ dưới chân thành.
Nhưng bọn họ cuối cùng cũng không ra khỏi phủ tướng quân, đã bị Tô Ngưng Vũ bắt được, Tô Ngưng Vũ giết mẫu thân và Trầm Hương rồi phóng hỏa.
Nàng cứ tưởng Ngọc Trúc cũng đã chết, không ngờ...
"ŧıểυ thư! Thật sự là người! Ngọc Trúc không ngờ còn có thể gặp lại ŧıểυ thư!" Ngọc Trúc vừa khóc vừa chạy đến, ôm lấy Ngôn Thanh Ly.