Mượn Thọ

Chương 4: Sau lưng có người

Trước Sau

break

Chiếc quan tài đen kịt phủ một lớp bụi dày cộm, bốn góc tường giăng đầy mạng nhện, lớp vữa bong tróc để lộ cả gạch đỏ bên trong.

Căn phòng tan hoang, bừa bộn thế này thì ai mà ở cho nổi, mà có ai lại đi đặt quan tài với ảnh thờ trong phòng mình đang ở bao giờ?

Trong lúc hoảng loạn, một ý nghĩ đáng sợ chợt lóe lên trong đầu tôi: Chẳng lẽ ông già kia vốn dĩ không phải là người sống!

Tôi vô thức liếc nhìn về phía tòa nhà thư viện, bỗng phát hiện một bóng người đang đứng ở cửa sổ tầng ba, nhìn kỹ lại thì ra chính là ông lão mặc đồ đen đó!

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, mặt ông ta trắng bệch như vừa trát một lớp phấn.

Khóe miệng ông ta nhếch lên, lộ ra nụ cười âm hiểm, đôi mắt một đen một trắng nhìn chằm chằm vào tôi, cánh tay thì vung vẩy như robot, hình như đang vẫy tay chào.

Thấy cảnh tượng quỷ dị trước mắt, tôi còn tâm trí đâu mà quan tâm ông ta là người hay ma nữa, ôm chặt cái hộp trong tay rồi lao ra khỏi cổng sắt, chạy thục mạng về phía con đường lớn.

Vừa chạy tôi vừa ngoái đầu nhìn lại, may mà ông lão kia không đuổi theo.

Đến được lề đường thì tôi gần như kiệt sức, khom người thở hồng hộc, thậm chí còn nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Mồ hôi lạnh toát ra vì sợ hãi thấm ướt hết cả lưng áo, gió lạnh thổi qua khiến tôi rùng mình.

Vì hôm đó là rằm tháng Bảy, con phố vốn nhộn nhịp trở nên vắng vẻ lạ thường, ngay cả taxi cũng hiếm hoi. Tôi đứng đợi ở bồn hoa bên đường khoảng hai mươi phút mới bắt được một chiếc.

Lên xe việc đầu tiên tôi làm không phải là nói địa điểm muốn đến mà là nhìn xem mặt mũi bác tài thế nào.

Nếu là người lạ thì không sao, nhưng nếu lại gặp phải ông tài xế lúc nãy thì tôi phải xuống xe ngay.

Hành vi kỳ lạ của ông ta đã đủ khiến tôi cảnh giác, vả lại tối nay taxi ít, khả năng gặp lại là rất lớn, tôi phải đề phòng mới được.

Sau khi quan sát kỹ càng, tôi mới xác định người này không phải là ông tài xế đã mời thuốc tôi lúc trước, bấy giờ tôi mới nói địa điểm đến. Xe vừa lăn bánh, tôi liền mở cửa sổ hít một hơi thật sâu.

Lẽ ra dưới làn gió mát buổi tối, tôi phải cảm thấy dễ chịu, thoải mái, nhưng lúc này trong lòng tôi lại rối bời, như có tảng đá đè nặng trước ngực, khiến tôi thấy khó thở vô cùng.

Ông lão trong thư viện rốt cuộc là người hay ma?

Nếu là người thì sao lại đặt quan tài và ảnh thờ của mình trong phòng bảo vệ?

Trong phòng đọc sách, ông ta nói mình ở trong phòng bảo vệ, nhưng bên trong lại bừa bộn, dơ dáy, không giống chỗ ở của người.

Nhưng nếu là ma thì tại sao ông ta không hại tôi, vả lại nghe nói ma đi không phát ra tiếng động, vậy tiếng bước chân "thình thịch" kia là sao?

Chẳng lẽ trong phòng đọc sách ngoài tôi và ông lão ra còn có người thứ ba?

Hàng loạt câu hỏi cứ xoắn xuýt trong đầu tôi, tôi chẳng thể nào gỡ rối được. Cuối cùng, tôi quyết định không nghĩ nữa.

Dù sao mục đích đến thư viện lần này là để lấy cái hộp này, giờ hộp đã nằm trong tay, còn ông lão kia là người hay ma thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi.

Nghĩ thông suốt, tâm trạng lo lắng bất an của tôi cuối cùng cũng dịu lại. Nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tôi vừa định bảo bác tài bật radio nghe nhạc cho khuây khỏa thì đột nhiên, chiếc bộ đàm trên bảng điều khiển phát ra tiếng rè rè, sau đó là giọng một người đàn ông vang lên.

"Tối nay có ai chở một thằng nhóc tầm hai mươi mấy tuổi ở trước cửa thư viện số 3 không? Chở được thì báo tôi một tiếng, nhất định có hậu tạ!"

Nghe thấy giọng nói trong bộ đàm, thần kinh đang thả lỏng của tôi lập tức căng như dây đàn, lưng cũng thẳng lên.

Giọng nói này y hệt giọng của ông tài xế đã chở tôi đến thư viện lúc nãy, mà thời gian và tuổi tác cũng khớp nữa chứ. Xem ra người mà ông ta đang tìm chính là tôi!

Lúc nãy tôi còn mừng vì không đụng phải ông ta, ai ngờ bây giờ ông ta lại công khai tìm đến tận cửa.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, tôi có đụng chạm gì đến ông ta đâu mà cứ bám riết lấy tôi thế, chẳng lẽ ông ta không sợ tôi báo công an bắt à?

"Cái thư viện đó không phải là có người chết rồi à, ai dám đến đó chở khách, chán sống rồi hay sao?"

"Đúng đó, hôm nay lại còn là rằm tháng Bảy nữa chứ, ai nấy đều lo về nhà sớm cho yên thân, đừng có mà đụng phải cái gì không sạch sẽ."

"Ông anh đừng có hù dọa người ta giữa đêm khuya thế chứ, tôi còn định đạp ga chạy đến sáng đây này!"

Bác tài đang lái xe nghe những người khác trả lời thì cũng cầm bộ đàm lên nói một câu.

Vừa đặt bộ đàm xuống, bác tài dường như chợt nhớ ra điều gì, hơi nghiêng đầu, liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu, tò mò hỏi:

“Cậu em, cái ngã tư mà cậu đứng lúc nãy đi vào chẳng phải là thư viện số 3 sao, chẳng lẽ người ta tìm là cậu?"

"Bác tài, đúng là bên trong đó có thư viện số 3, nhưng bác có tận mắt thấy tôi đi ra từ con đường đó đâu, tôi chỉ đến khu vực gần đó ăn tối với đồng nghiệp thôi, bác không tin thì ngửi xem miệng tôi còn mùi rượu này."

Vừa nói, tôi vừa nhoài người về phía trước, há miệng hà một hơi về phía bác tài.

Thấy vậy, bác tài vội bịt mũi, vẻ mặt khó chịu:

“Không phải thì thôi, cậu hà hơi vào mặt tôi làm gì!"

"Tôi sợ bác không tin thôi mà, à bác tài, cái người hỏi trong bộ đàm lúc nãy bác có quen không?”

Tôi nhìn bác tài với vẻ mặt hơi áy náy, dò hỏi.

Ông tài xế kia rõ ràng là có ý đồ xấu, trước thì mời tôi hút loại thuốc lá hết hạn có tẩm hương mê, giờ lại công khai hỏi tung tích của tôi trên bộ đàm. Nếu biết tên ông ta thì tôi đã báo lên công ty vận tải rồi, phải niêm phong xe của ông ta trước đã, để tránh có thêm người vô tội bị hại, coi như là hành hiệp trượng nghĩa.

"Quen cái đầu cậu ấy, mấy tài xế cùng công ty vận tải đều dùng chung một đường dây bộ đàm, một công ty vận tải ít nhất cũng có mấy trăm người, tôi biết ai nói câu đó vào mắt!"

Bác tài có lẽ hơi bực mình vì hành động hà hơi của tôi lúc nãy nên giọng điệu không được thân thiện cho lắm.

Thấy vậy, tôi cũng không hỏi thêm nữa, bộ đàm cũng im bặt từ đó cho đến khi tôi xuống xe.

Về đến phòng trọ, việc đầu tiên tôi làm là đi tắm, gột rửa hết mồ hôi nhễ nhại trên người.

Đến khi tôi tắm rửa xong thì cũng đã khoảng một giờ đêm, giờ này chắc mọi người đều ngủ hết rồi, tôi cũng chẳng mong đợi có bao nhiêu người xem còn thức đợi tôi.

Đặt điện thoại cố định xong, tôi liền bật livestream, nhưng điều khiến tôi bất ngờ là vừa mới mở livestream ra, khách đã ồ ạt kéo đến như nước triều.

Chỉ trong vòng ba năm giây, phòng livestream đã có đến hàng chục vạn người xem, chuyện này khiến tôi vô cùng kinh ngạc.

Trước khi bước chân vào nghề này, tôi cũng thường xuyên xem livestream, người ốm lâu ngày tự thành thầy thuốc, tôi cũng hiểu được đôi chút mánh khóe. Với nghề livestream này, thường thì mười hai giờ là một ranh giới.

Trước giờ này, phòng livestream của mấy streamer lớn có hơn mười vạn người xem là chuyện bình thường, nhưng sau mười hai giờ thì dù là streamer lớn đến đâu, số lượng người xem cũng chỉ ổn định ở mức hai ba vạn người, huống chi bây giờ đã là một giờ sáng.

Nhìn những dòng bình luận tràn ngập màn hình và những món quà liên tục xuất hiện, cảm giác sợ hãi lúc nãy của tôi tan biến hết, dẹp mẹ nó tài xế với ông lão áo đen đi, kiếm tiền mới là quan trọng nhất.

Tôi đeo tai nghe vào, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, chắp tay vái chào mọi người trong phòng livestream, sau đó nói một câu mở màn:

“Chào các ông bạn già, không ngờ mọi người lại ủng hộ tôi đến vậy, muộn thế này rồi mà vẫn còn thức đợi tôi. Lúc nãy tôi đã hứa với mọi người là về nhà sẽ livestream mở hộp, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, bây giờ mở to mắt ra xem trong hộp của đại gia có gì nào!"

Vừa dứt lời, tôi liền quay đầu nhìn về phía chiếc giường bên cạnh, nhưng vừa nhìn một cái tôi đã ngớ người ra, cái hộp mang từ thư viện về đâu mất rồi!

Không thể nào, rõ ràng là tôi ôm hộp vào nhà, vào nhà xong tôi đã để hộp lên giường rồi mới vào nhà vệ sinh tắm.

Ra khỏi nhà vệ sinh thì trong đầu tôi chỉ toàn là chuyện livestream nên cũng không để ý xem hộp còn ở đó hay không, chẳng lẽ có người vào nhà?

Thấy hộp biến mất, tôi cũng chẳng còn tâm trí đâu mà nói chuyện phiếm với mọi người trong phòng livestream nữa, tháo tai nghe ra rồi đứng dậy tìm hộp khắp nhà.

Phòng trọ của tôi không lớn lắm, ngoài phòng ngủ ra thì chỉ còn một phòng khách rộng mười mấy mét vuông.

Sau khi tìm xong phòng ngủ, tôi đi ra phòng khách nhìn một lượt, nhưng trong phòng khách cũng không có dấu vết gì của cái hộp cả. Một chỗ nhỏ bằng bàn tay giấu tiền còn khó, huống chi là một cái hộp to như vậy.

"Lạ thật, rõ ràng mình nhớ là ôm hộp lên lầu, rồi ở trước cửa..."

Tôi vỗ đầu một cái rồi chợt nhớ ra, hộp không mất, là do mình để quên ở ngoài cửa!

Lúc nãy vào nhà vì chìa khóa để trong ba lô, tôi ôm hộp không tiện lấy nên đã để hộp xuống đất, chắc chắn là lúc vào nhà tôi đã quên mang hộp vào!

Nghĩ thông suốt, tôi vội chạy ra cửa, mở cửa phòng rồi cúi xuống nhìn, quả nhiên chiếc hộp màu xanh đậm đang nằm trên mặt đất bên cạnh cửa phòng.

Thấy hộp, tôi thở phào nhẹ nhõm, cúi xuống ôm hộp rồi quay vào nhà.

Sau một phen hú vía, tôi đeo lại tai nghe, vừa định mang hộp đến trước mặt để livestream mở hộp cho mọi người xem thì những dòng bình luận đang chạy trên màn hình thu hút sự chú ý của tôi.

"Streamer, bố cậu ở cùng cậu à?"

"Chắc không phải bố cậu ấy đâu, streamer trông cũng chỉ hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi thôi, bố cậu ấy sao có thể bảy tám mươi tuổi được, tôi đoán là ông nội cậu ấy!"

Nhìn những dòng bình luận trên màn hình, tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả, bố gì mà ông nội gì, trong phòng chỉ có một mình tôi, chẳng lẽ họ nhìn nhầm livestream?

Tuy không để ý lắm đến chuyện này, nhưng tôi vẫn vô thức hỏi một câu:

“Mọi người nói gì vậy, trong nhà chỉ có một mình tôi, làm gì có bố với ông nội nào, mọi người cố tình trêu tôi đấy à?"

Vốn định nhân cơ hội này đùa một chút với mọi người trong phòng livestream, nhưng những dòng bình luận hiện lên tiếp theo lại khiến tôi nổi da gà, cả người tê rần!

"Streamer, lúc nãy cậu ra ngoài lấy hộp có một ông lão mặc đồ đen đi theo cậu vào nhà đấy, cậu không thấy à?"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc