Trước đó tôi chỉ liếc qua loa, chưa xem xét kỹ lưỡng, giờ được Lê Hải nhắc nhở, tôi tiến lại gần nhìn chằm chằm, lập tức đầu óc nổ tung.
Hung thủ trong ảnh lại chính là gã tài xế vừa nãy!
Tuy rằng cả hai cách nhau hai ba chục tuổi, nhưng dù là từ ngũ quan hay hình dáng khuôn mặt đều gần như giống hệt nhau.
Đến đây tôi mới hiểu vì sao Lê Hải lại kinh ngạc đến vậy, hóa ra gã tài xế vừa chở chúng tôi đến lại chính là kẻ gây ra vụ án mạng năm đó, cũng chính là tên sát nhân chưa đủ mười bốn tuổi!
Lê Hải thấy sắc mặt tôi ngưng trọng, biết tôi đã phát hiện ra điều gì đó, liền trầm giọng nói:
“Gã tài xế vừa nãy kể không phải chuyện ma, mà là chuyện hắn đích thân trải qua, hắn chỉ đổi thân phận của mình thành nạn nhân thôi. Thật không ngờ chúng ta lại nói chuyện cả một quãng đường với kẻ giết người năm xưa."
Nhìn sắc mặt tái mét của Lê Hải, có thể thấy bây giờ cậu ta vẫn còn hơi kinh hồn bạt vía. Dù sao đây đâu phải tội phạm bình thường, mới mười mấy tuổi đã có thể giết người diệt khẩu, còn chặt đầu nạn nhân thì chắc chắn tâm lý có vấn đề.
Nhưng chuyện đã qua nhiều năm như vậy, có lẽ hắn đã cải tà quy chính. Nghĩ đến đây, tôi nhìn Lê Hải an ủi:
“Đừng nghĩ nhiều thế, lần này chúng ta đến đây đâu phải để điều tra vụ án mạng năm xưa, với lại chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta. Mau chóng tìm Tần Ôn Hoa mới là quan trọng."
"Vậy còn cái đầu người thì sao? Báo chí chẳng phải cũng nói là cuối cùng không tìm thấy sao? Chẳng lẽ cái đầu người mọc chân chạy mất à?”
Lê Hải vừa theo sau tôi vừa hỏi dồn.
Nghe vậy, tôi cười khổ một tiếng, quay đầu nhìn Lê Hải nói:
“Đầu người làm sao mọc chân được? Theo tao thì chắc là mèo hoang chó dại quanh đó ngửi thấy mùi máu tanh dưới đất, đào lên rồi tha đi ăn thịt."
Theo như tin tức đưa, năm đó gã tài xế chôn xác đứa trẻ ở độ sâu khoảng một mét dưới đất. Tuy rằng khứu giác của chó đủ nhạy để ngửi thấy mùi máu tanh dưới đất, nhưng chắc chắn nó không thể đào được cái hố sâu như vậy.
Hơn nữa, cho dù nó đào hố tha đầu đi, thì ngày hôm sau người dân quanh đó chắc chắn sẽ phát hiện ra điều bất thường, chứ không đợi đến khi phát hiện người mất tích mới báo cảnh sát.
Vậy nên chuyện này chắc chắn không phải do động vật làm. Tôi nói vậy chẳng qua là muốn Lê Hải yên tâm thôi.
Lê Hải bình thường khôn lỏi lắm, chắc là bị chuyện này dọa cho sợ hãi nên lại tin sái cổ.
Sau đó cậu ta thở phào một hơi, cười nói:
“Tao đã bảo trên đời này làm gì có ma quỷ, mẹ kiếp, làm lão tử sợ toát mồ hôi hột. Nhưng nói thật, lần sau gặp lại gã tài xế đó thì chúng ta phải tránh xa ra, đây là kẻ đã giết người rồi, chúng ta không đụng vào được đâu."
Cái tốc độ trở mặt của Lê Hải này đúng là có thể so với phụ nữ. Vừa giây trước còn nói lần sau gặp lại gã tài xế kia sẽ cho hắn một trận, giờ lại bảo không đụng vào được. Đúng là điển hình của kẻ bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh. Tôi không thèm để ý đến cậu ta, cười khổ một tiếng rồi tiếp tục bước về phía trước.
Một đường men theo số nhà tìm kiếm, rất nhanh chúng tôi đã đến khu nhà số 350.
Phía trước tuy vẫn còn vài hộ gia đình, nhưng gần như đã đến cuối ngõ. Xem ra nhà của Tần Ôn Hoa chắc là ở tận trong cùng.
"363, 364, 36..."
Đúng lúc tôi đang dò số nhà dọc đường thì đột nhiên khựng lại. Con ngõ này hóa ra chỉ có 354 hộ gia đình, hoàn toàn không có khu nhà số 365!
Khu nhà số 364, đi tiếp nữa là một bức tường, phía sau bức tường là đường lớn, hoàn toàn không có khu nhà nào khác.
Chuyện này có hơi lạ à nha. Trên tờ giấy Tần Ôn Hoa để lại rõ ràng viết số 365, giờ sao lại không có khu nhà này? Chẳng lẽ tôi bị hắn ta xỏ mũi rồi?
Lê Hải thấy tôi ngây người tại chỗ liền tiến lên vỗ vai tôi, nhìn tôi hỏi:
“Đứng ngây ra đó làm gì, mày đến đây không phải tìm cái thằng họ Tần kia à, sao còn chưa vào nhà?"
Tôi không đáp lời, trực tiếp đưa tờ giấy có ghi địa chỉ cho Lê Hải. Lê Hải cầm lấy tờ giấy liếc mắt một cái, rồi nhìn về phía số nhà hai bên ngõ. Nhìn một hồi, sắc mặt cậu ta khựng lại, kinh ngạc nói:
“Số 365? Cái hẻm Mũ Vành này tổng cộng chỉ có 364 khu nhà, lấy đâu ra số 365, có phải mày bị người ta lừa rồi không?"
Vừa nói Lê Hải vừa móc điện thoại ra tra xem ở địa phương này có bao nhiêu hẻm Mũ Vành, nhưng tra liền ba bốn phần mềm vẫn chỉ hiện ra có một hẻm Mũ Vành, chính là nơi chúng tôi đang đứng.
"Chắc chắn không tìm sai chỗ, ở đây chỉ có một hẻm Mũ Vành này thôi. Hay là cái thằng họ Tần kia viết sai số nhà, mày có số liên lạc của nó không, mau gọi điện hỏi lại xem.”
Lê Hải đề nghị.
Nghe vậy tôi bất lực lắc đầu, tôi với Tần Ôn Hoa chỉ gặp nhau có hai lần, căn bản không có số liên lạc của hắn ta.
Thế này thì phiền to rồi. Bây giờ đã là năm giờ chiều, cách thời hạn cuối cùng chỉ còn bảy tiếng.
Vốn tưởng tìm được Tần Ôn Hoa có lẽ sẽ giữ được mạng, ai ngờ bây giờ lại gặp phải chuyện khó giải quyết này. Nếu như tôi không thể tìm được Tần Ôn Hoa trước mười hai giờ, vậy thì cái mạng này của tôi chẳng phải là xong đời rồi sao?
Đúng lúc trong lòng tôi đang sốt ruột thì đột nhiên bên tai vang lên một tiếng "kẽo kẹt". Theo tiếng động nhìn sang, từ trong khu nhà bên cạnh bước ra một bà lão xách theo giỏ rau.
Bà lão này mặc một bộ đồ xám dài, tuổi khoảng bảy tám mươi, tuy rằng thân hình còng queo mặt mũi hốc hác, nhưng nhìn tướng mạo thì rất hiền lành.
Trước đó gã tài xế nói trong hẻm Mũ Vành này đều là người dân lâu năm, đã ở đây ba bốn chục năm rồi. Vậy thì bà lão này chắc hẳn rất rõ về tình hình hẻm Mũ Vành, có lẽ bà ấy biết khu nhà số 365 ở đâu.
Nghĩ đến đây, tôi nhanh chân đi đến trước mặt bà lão. Có lẽ là trước đó không để ý đến chúng tôi, khi bà lão nhìn thấy tôi thì rõ ràng giật mình.
Một lát sau bà ấy mới hoàn hồn lại, giọng điệu hơi không vui nói:
“Thằng nhóc, ta nói sao cháu lại xuất hiện bất thình lình thế, cháu mà làm bà lão này giật mình xảy ra chuyện gì thì sao?"
Thấy bà lão bị tôi giật mình, tôi vội vàng xin lỗi bà ấy, sau đó nhân cơ hội hỏi bà ấy có biết khu nhà số 365 ở đâu không.
Nghe câu hỏi, thần sắc bà lão rõ ràng khựng lại. Bà ấy nhìn lướt qua hai bên ngõ, ngạc nhiên nói:
“Bà lão này ở trong cái ngõ này nửa đời người rồi, nhưng chưa từng nghe nói đến cái số 365 gì cả. Cái ngõ này xây dựng lên chỉ có 364 hộ gia đình thôi, lấy đâu ra số 365, các cháu có phải tìm nhầm chỗ rồi không?"
Lời của bà lão khiến lòng tôi trong nháy mắt rơi xuống vực thẳm, vì bà ấy đã sống ở đây từ khi con hẻm này mới bắt đầu xây dựng, chắc chắn bà ấy phải rất quen thuộc với con hẻm này.
Bây giờ bà ấy nói không có căn nhà nào như vậy, thì chắc chắn là không có sai sót gì. Nhưng nếu đúng là như vậy, thì căn nhà đó ở đâu, liệu có phải Tần Ôn Hoa thật sự đang lừa dối tôi?
Trong lòng tôi không cam tâm, nên tôi tiếp tục hỏi.
"Bà ơi, thật sự không có nhà số 365 ở hẻm Mũ Vành à, bà nghĩ kỹ lại xem, liệu có phải bà nhớ nhầm không?"
Bà lão liếc nhìn tôi khi nghe thấy những lời này, và nói với hai má phồng lên.
"Ta nói không có là không có. Ta sống ở đây nửa đời người rồi, lẽ nào không rõ hơn các cậu sao? Hai đứa đã đi đến cuối hẻm rồi, vậy có nghĩa là đã thấy số nhà ở phía trước rồi, sự thật hiển nhiên, lẽ nào mắt các cậu không bằng lời của bà già này sao?"
Thấy vẻ mặt bà lão hơi kỳ lạ, Lê Hải lo bà ấy nổi giận, vội vàng cười nói.
"Bà ơi, đầu óc thằng em con không được sáng dạ lắm, bà đừng chấp nó. Đã không có nhà đó thì chúng con xin phép đi ngay."
Nói xong, Lê Hải bước lên trước mặt tôi và định kéo tôi ra khỏi hẻm. Dù không cam tâm, tôi cũng chỉ có thể chấp nhận thực tế.
Rồi tôi theo Lê Hải đi về phía xa, vừa đi được vài bước, đột nhiên giọng bà lão từ phía sau vang lên:
"Cháu ơi, đợi một chút, ta nhớ ra rồi! Chẳng phải cháu đang tìm số nhà 365 sao? Hình như ta biết nó ở đâu!"
Vừa nghe thấy những lời này, cả tôi và Lê Hải đều sững người, lập tức quay lại nhìn bà lão.
"Bà ơi, chính xác thì cái nhà số 365 đó ở đâu ạ?"
Tôi vội vàng hỏi bà lão.
"Đừng lo, hai đứa đi theo ta, ta sẽ dẫn đường cho."
Vừa dứt lời, bà lão liền bước về phía bức tường ở cuối hẻm. Thấy bà ấy đi, tôi và Lê Hải lập tức đi theo, chẳng mấy chốc đã đến bức tường.
Nhìn bức tường trống trơn, mặt Lê Hải lộ vẻ khó hiểu:
"Bà ơi, đây chỉ là một bức tường thôi mà, phía sau tường là đường đi, nhà ở đâu ạ? Bà đừng có đùa với chúng cháu đấy chứ?"
Bà lão quay lại nhìn Lê Hải, giơ tay lên cốc vào đầu cậu ta, mắng:
"Bà già này sống bảy tám chục năm rồi, chưa bao giờ nói dối ai cả. Các cháu nhìn xuống xem, có lẽ đây chính là cái nhà số 365 mà các cháu đang tìm đấy."
Vừa nói, bà lão vừa chỉ tay xuống đất. Tôi nhìn theo hướng tay bà ấy, lập tức cảm thấy hơi ngớ người. Nơi bà lão chỉ tay đến thực ra lại là một cái hang chuột!
Vừa nãy bà lão còn tự tin nói mình sống bảy tám chục năm không lừa ai, bây giờ lại quay ra chỉ cho chúng tôi một cái hang chuột, chẳng phải rõ ràng là đang đùa với chúng tôi sao?
"Bà ơi, bà vẫn không chịu nhận là đang đùa với chúng cháu sao? Đây chẳng phải là một cái hang chuột thôi sao, người ta trốn vào đây được à?"
Lê Hải nhìn bà lão với vẻ ngơ ngác hỏi.
Bà lão mỉm cười với Lê Hải, để lộ hàm răng vàng khè:
"Cháu à, cái này là cháu không hiểu rồi. Cái hang chuột này không chỉ trốn người mà còn trốn được cả tiên đấy. Chuột là một trong năm vị đại tiên, có lẽ cái người mà cháu đang tìm chính là Hôi Tiên đấy!"
Lê Hải vốn dĩ không tin vào ma quỷ thần thánh, bây giờ thì hay rồi, bà lão trực tiếp lôi cả tiên ra, khiến mặt Lê Hải đỏ bừng vì tức giận.
Tuy nhiên, nghĩ đến đối phương là một bà lão, Lê Hải không thể chửi tục, đành nhìn bà lão nói:
"Bà ơi, nếu bà có việc gì thì cứ đi trước đi ạ, chuyện này không cần bà nhúng tay vào đâu, cảm ơn cả nhà bà."
Bà lão đã già, không nghe rõ Lê Hải đang mắng mình, khi đi còn cười và gật đầu với Lê Hải, khen cậu ta có giáo dục, có phẩm chất.
Thấy bà lão xách giỏ rau đi khuất, Lê Hải quay người lại, thấy tôi đang ngồi xổm trước cái hang chuột, cậu ta tặc lưỡi hai tiếng rồi nói.
"Thôi thôi, đừng giả vờ nữa. Bà già đi rồi, không tìm thấy thì mình đi thôi, trời sắp tối rồi."
Đối mặt với sự thúc giục của Lê Hải, tôi không đứng dậy, nhưng tôi cảm thấy chuyện này không giống như một trò đùa.
Tần Ôn Hoa bây giờ không phân biệt được là người hay ma, có lẽ hắn thật sự là một con chuột thành tinh, nếu không tại sao lại để lại số 365 trên tờ giấy.
Vậy nên tôi nghĩ mình cần quan sát cái hang chuột này, có lẽ Tần Ôn Hoa đang trốn bên trong lúc này!