Mã Duệ Thần không ép buộc, chỉ cười bất đắc dĩ, trong mắt thoáng qua một chút mất mát.
Khoảnh khắc đó, Bàng Hân Di cảm thấy áy náy nhưng cả cô và Bùi Húc đều không đổi ý.
Bây giờ, kỳ thi cuối kỳ đã đến gần, Bàng Hân Di lại thấy xấu hổ, ngại ngùng đi tìm Mã Duệ Thần giúp đỡ.
Cô cuộn tròn trong lòng Bùi Húc, giọng nói mang vẻ ngây thơ, bối rối: "Bùi Húc, chúng ta có hơi... quá đáng rồi phải không?"
Bùi Húc cúi đầu nhìn cô chăm chú, hơi thở nóng rực phả vào vành tai cô, giọng điệu dịu dàng mà kiên định: "Hân Di, thi cử là chuyện của chúng ta, dựa vào mình vẫn tốt hơn dựa vào người khác."
"Mã Duệ Thần giúp chúng ta nhiều như vậy rồi, chúng ta cũng nên thử sức mình xem sao."
Hắn dừng một chút, trong mắt lóe lên vẻ tinh ranh: "Với lại, cậu bạn trai học tra này của em cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất anh còn có thể cùng em thức đêm học thuộc công thức mà."
Bàng Hân Di bị hắn chọc cười, lúm đồng tiền kiều mị nở rộ như hoa, trong vẻ ngượng ngùng mang theo vài phần tinh nghịch.
Cô xoay người đè lên Bùi Húc, bầu vυ" mềm mại áp vào ngực hắn, huyệt đạo ướt át nhẹ nhàng cọ xát đùi hắn: "Được rồi, nghe anh! Chúng ta tối nay ôn bài ở khách sạn luôn, quyết chiến một phen!"
Cô cúi xuống hôn lên môi hắn, đầu lưỡi quấn quýt xâm nhập, động tác tràn đầy sự tham lam ngọt ngào.
Bùi Húc đáp lại nụ hôn của cô, bàn tay trượt đến mông cô, nhẹ nhàng xoa nắn, cưng chiều đáp lại.
Sáng hôm sau, tiếng chuông báo thi vang vọng khắp khu giảng đường, không khí tràn ngập sự căng thẳng.
Bàng Hân Di và Bùi Húc sóng vai bước vào phòng thi, trong lòng đè nặng quyết định tối qua, lần này phải dựa vào chính mình.
Bàn tay mềm mại của Bàng Hân Di run nhè nhẹ. Cuộc ân ái triền miên tối qua ở khách sạn tuy giúp cô thư giãn cả thể xác lẫn tinh thần nhưng những công thức phức tạp kia vẫn rối như tơ vò trong đầu.
Cô trộm liếc Bùi Húc, bờ vai rộng của hắn thẳng tắp, ánh mắt dịu dàng cho cô một tia an ủi, nhưng lại không giấu được vẻ lo lắng nơi đầu mày.
Trong phòng thi, Mã Duệ Thần ngồi bàn đầu, ngòi bút lướt như bay, gương mặt anh tuấn chuyên chú mà bình tĩnh.
Tốc độ giải đề của cậu nhanh đến kinh người, đôi mắt sâu thẳm thỉnh thoảng liếc về phía hai người ngồi sau, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó nhận ra.
Từ ngày khai giảng năm nhất, sau khi ba người chụp ảnh chung ở tiệc chào tân sinh viên, Mã Duệ Thần liền trở thành "cứu tinh" của họ.
Vẻ đáng yêu của Bàng Hân Di và sự hiền hòa của Bùi Húc khiến ba người nhanh chóng trở nên thân thiết.
Vô số đêm, họ cùng nhau thức trắng ở thư viện ôn bài. Mã Duệ Thần luôn cười chia sẻ vở ghi của mình, còn tiện thể trêu chọc hai người là "học tra tự cứu vớt".
Tình bạn ấy đã sớm bén rễ sâu đậm qua vô số lần giúp đỡ và những tiếng cười đùa.
Bàng Hân Di cắn môi dưới, cố gắng nhớ lại những kiến thức đã nhồi nhét tối qua, nhưng đầu óc trống rỗng.