Mượn Thê

Chương 3

Trước Sau

break

Bùi Húc cũng nhíu chặt mày, cây bút trên giấy trì trệ không tiến.

Thời gian trôi đi từng phút từng giây, hai người dần tuyệt vọng.

Thế nhưng, khi giáo viên coi thi đi tuần, Mã Duệ Thần bất động thanh sắc điều chỉnh tư thế ngồi, một mẩu giấy gấp nhỏ "vô tình" rơi xuống bên chân hai người.

Những đáp án rành mạch, trật tự ấy như chiếc phao cứu mạng đập vào mắt.

Bàng Hân Di sững sờ, gò má hơi nóng lên. Cô biết đây là Mã Duệ Thần đang giúp đỡ, hệt như lần thi Vi phân và Tích phân năm hai, cậu đã lén đưa bảng công thức giúp họ vượt qua cửa ải.

Bùi Húc cũng nhận ra, ánh mắt cảm kích hướng về Mã Duệ Thần, nhưng lại mang theo một tia phức tạp.

Kỳ thi kết thúc, lúc hai người nộp bài, môi l*и của Bàng Hân Di vẫn còn đau âm ỉ, đó là dư vị của cuộc yêu cuồng nhiệt tối qua, nhưng nỗi hổ thẹn trong lòng lại dâng lên như thủy triều.

"Chúng ta... không cầu xin cậu ấy thì cậu ấy vẫn giúp."

Cô thì thầm với Bùi Húc, giọng mềm nhũn, mang theo vẻ bất lực, nhớ lại hình ảnh Mã Duệ Thần xách ba lô giúp cô hồi quân sự năm nhất.

Bùi Húc gật đầu, bao dung ôm eo cô: "Đúng vậy, chúng ta lại nợ cậu ấy một ân tình lớn hơn. Tên Duệ Thần này lúc nào cũng thế." Hắn nhớ lại hồi hoạt động câu lạc bộ năm nhất, Mã Duệ Thần đã thức đêm giúp họ gỡ lỗi chương trình, khóe miệng bất giác mỉm cười.

Hai người bước ra khỏi phòng thi, hoàng hôn kéo dài bóng họ. Họ trao đổi ánh mắt, chuyện đã bàn bạc ở khách sạn tối qua, đến lúc phải thực hiện rồi.

Rốt cuộc, Mã Duệ Thần không chỉ là người bạn học bá của họ, mà còn là người anh em luôn thầm lặng hỗ trợ vào những thời khắc mấu chốt.

Đêm đó, tại một nhà hàng nhỏ ấm cúng, ánh đèn dịu nhẹ, hương rượu lan tỏa.

Bàng Hân Di và Bùi Húc mời Mã Duệ Thần ăn cơm để cảm ơn.

Bàng Hân Di mặc một chiếc váy liền màu hồng nhạt, làn da trắng tuyết dưới ánh đèn trông trong suốt lấp lánh. Đôi chân thon thả vắt chéo dưới làn váy, mơ hồ lộ ra vẻ mệt mỏi và kiều mị của đêm qua.

Cô ngượng ngùng cúi đầu, dáng vẻ yếu đuối đáng thương khiến người ta xiêu lòng, hệt như lần hội giao lưu năm nhất, cô bẽn lẽn trốn sau lưng Bùi Húc, Mã Duệ Thần còn cười giúp cô đỡ rượu.

Bùi Húc hào phóng rót rượu, lồng ngực rộng rãi tựa vào lưng ghế, ánh mắt dịu dàng lướt qua hai người.

Rượu qua ba tuần, gương mặt Mã Duệ Thần hơi ửng hồng, phong thái trí thức thanh lãnh xen lẫn vài phần men say.

Đôi mắt cậu sâu thẳm, mang vẻ dí dỏm hài hước: "Hai cậu hôm nay thi thế nào? Không tạch môn chứ?"

Bàng Hân Di mặt đỏ như ráng chiều, bàn tay mềm mại nắm chặt ly rượu: "Cũng nhờ cậu... Bọn tớ vốn định tự lực cánh sinh, nhưng vẫn là..." Lời nói của cô mang theo áy náy, đôi môi ẩm ướt run rẩy.

Bùi Húc cười khẽ, giọng trầm thấp mà vui vẻ, nhưng khi nhắc đến chuyện chính thì hơi do dự.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc