Mượn Bụng Sinh Con (Cao H)

Chương 19: Gặp mặt 

Trước Sau

break

 

Tân Ninh đi theo Thanh Chi đại khái đã thăm dò rõ ràng tình hình trong phủ.

 

Tề phủ nhỏ hơn Tân phủ rất nhiều.

 

Nhưng lão gia mất sớm, quanh năm lão phu nhân chỉ ở trong Thanh Lương tự ở ngoại ô cầu thần bái Phật, thi thoảng mới hồi phủ một chuyến, toàn bộ phủ đệ cũng chỉ có tỷ tỷ và tỷ phu ở lại, đã đủ rộng rãi rồi.

 

Về phần vấn đề quản sự, bởi vì tỷ tỷ thân thể yếu ớt, nên mọi chi phí ăn mặc trong phủ cơ bản là do quản sự phụ trách, sau đó bẩm báo lên nàng ta, để cho nàng ta gật đầu, còn lại không cần nàng ta ra mặt.

 

Nói cách khác, những gì nàng thực sự phải lo toan chỉ có tỷ phu và đám hạ nhân trong phủ, không có quá nhiều mối quan hệ phải vun vén, thật sự là không thể tốt hơn.

 

Tân Ninh đi dạo một vòng rồi trở lại chính viện, trong lòng đã có tính toán.

 

Một ít vàng bạc châu báu từ Tân phủ mang tới, dược liệu bình thường và các thứ phụ cấp của nhà mẹ đẻ đã được đưa đến khố phòng. Còn lại một ít vật phẩm cá nhân thì được đưa đến chính viện, giờ phút này đang chất đống ở trong phòng ngủ.

 

Thanh Chi đang định tiến lên thu dọn, nhưng Tân Ninh lại tinh mắt nhìn thấy cái hộp dài được để ở dưới đáy, vội vàng ngăn lại: "Không cần, để ta tự mình làm, ngươi lui xuống trước đi."

 

Đợi sau khi Thanh Chi rời khỏi, Tân Ninh mới cất kỹ những thứ chồng chất ở trên cùng.

 

Có y phục của nàng, khăn tay, cao thơm, một ít vật nhỏ vụn vặt, và còn có số ngân lượng ít ỏi nàng tích góp được mấy năm nay, nàng đều mang từ Tân phủ đến.

 

Còn có...

 

Tân Ninh mở một hộp gấm nhỏ, bên trong là một chuỗi ngọc châu màu xanh nhạt, là món quà gặp mặt tỷ phu tặng nàng khi hắn đến Tân phủ lần đầu.

 

Nàng không nỡ để lễ vật này lại Tân phủ, vì thế mang nó theo.

 

Nàng khép hộp gấm lại, ánh mắt dừng ở trên hộp dài cuối cùng, tay đặt ở phía trên, nhưng nửa ngày không dám mở ra.

 

Bên trong chứa “ngọc thế”.

 

Loại vật không thể để người khác nhìn như ngọc thế, nàng càng không thể để lại Tân phủ, nhưng dù sao cũng là đồ vật tư mật nàng dùng qua, tùy ý ném đi cũng không phải, nàng suy nghĩ, liền mang tới.

 

Hai thứ này, đều phải được giấu kỹ.

 

Nhưng Tân Ninh đi vài vòng trong phòng cũng không tìm được chỗ nào tốt, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cũng đặt dưới đáy đống y phục trong tủ.

 

Tân Ninh vừa giấu đồ xong, Thanh Chi liền tới gõ cửa.

 

"ŧıểυ thư, cô gia đã hồi phủ."

 

Tân Ninh cả kinh, ra vẻ trấn định mở cửa: "Phu quân đã tới ŧıểυ viện rồi sao?"

 

Thanh Chi lắc đầu: "Cô gia đi thư phòng rồi."

 

Nghe vậy, Tân Ninh nhìn sắc trời đã tối sầm lại, lại nhìn lướt qua mấy nha hoàn cúi đầu trong viện, giống như không dám thở mạnh, nàng liền suy nghĩ một chút, rồi phân phó: "Đi bảo thiện phòng đưa bát canh giải rượu cho phu quân, lại mang thêm chút đồ ăn lót dạ."

 

"Bữa tối thì để trễ một chút rồi hẵng dọn."

 

Vừa dứt lời, đám nha hoàn lập tức nối đuôi nhau mà ra, toàn bộ quá trình vô cùng yên tĩnh.

 

Tân Ninh yên lặng nhìn, trong lòng có suy đoán.

 

Bất luận là quản sự hay nha hoàn, ngày thường tỷ tỷ đối đãi hạ nhân có lẽ rất khắc nghiệt, cho nên biểu hiện của hạ nhân cũng là miễn cưỡng nghe theo.

 

Nàng nhìn thoáng qua thị nữ bên cạnh.

 

Không biết tỷ tỷ đối xử với Thanh Chi như thế nào?

 

Nhưng mà Tân Ninh không ngờ rằng, chỉ một lát sau khi nàng phân phó xuống, lại có thân ảnh xuất hiện ở chính viện.

 

Lúc đó Tân Ninh đang ở sảnh bên trong viện nhấp trà, lại nghe thấy bên ngoài liên tiếp vấn an, khi nàng đứng lên, người kia đã đến cửa sảnh bên.

 

Có lẽ là vì đi tiệc rượu, nam nhân ăn mặc đoan chính hơn hai ngày trước một chút.

 

Bên ngoài là một kiện áo bào màu đen, trên tay và cổ áo dùng sợi tơ trắng bạc thêu một vòng hoa văn, bên hông dùng đai lưng bạch ngọc buộc chặt, thân hình gầy gò kia liền hiện ra.

 

Lớp lót phía trong là một mảng trắng lớn, cổ áo vuông vức, nút thắt màu đỏ cẩn thận buộc chặt dưới cổ.

 

Mái tóc đen kia đều chải ra sau đầu, buộc thành búi, đội ngọc quan trắng ngà, lộ ra ngũ quan góc cạnh rõ ràng.

 

Hắn bước đi trong bóng đêm, trên gương mặt luôn luôn ôn hòa lúc này không thấy nửa phần biểu cảm, tản ra khí thế lạnh lùng, khiến người khác không dám tới gần.

 

Tân Ninh bỗng dưng đối diện với ánh mắt của nam nhân.

 

Nam nhân mặt ngoài không có động tĩnh gì, nhưng ánh mắt lại sáng như đuốc, giống như muốn xuyên thủng nàng.

 

Mãi đến khi nam nhân bước một chân vào trong cửa, Tân Ninh mới như bừng tỉnh: "Phu quân? Sao chàng đột nhiên tới đây?"

 

"Sao vậy, chẳng lẽ phu nhân không hoan nghênh ta?"

 

Tề Nghiêm bước vào, đưa tay cởi nút thắt trên cùng của cổ áo.

 

Hắn nâng cằm lên, xoay xoay cổ, làn da ở cổ kia liền loáng thoáng lộ ra.

 

So với sự đoan chính vừa rồi, lúc này nam nhân càng tùy ý hơn vài phần.

 

Trên mặt hắn còn mang theo hơi đỏ, đại khái là bị men rượu gây ra, hiện tại tư thái thả lỏng, mang một loại mị hoặc không nói nên lời.

 

"Tất nhiên là hoan nghênh..." Tân Ninh rũ mắt, có chút không dám nhìn hắn.

 

Nhưng hai ngày không gặp, sao cảm giác tỷ phu giống như thay đổi?

 

"Đa tạ phu nhân đã nhớ, đưa canh giải rượu tới."

 

Tề Nghiêm cười cười: "Phu nhân quan tâm như vậy, ta cũng không thể không qua đây đa tạ phu nhân được."

 

Tân Ninh giật mình.

 

Nàng chỉ nghĩ tỷ tỷ đã biểu hiện quan tâm tỷ phu như thế, liền tính toán sai người đưa đến một bát canh giải rượu là quá bình thường.

 

Không ngờ trước đây tỷ tỷ lại chưa bao giờ làm loại chuyện này, ngược lại nàng đã khiến tỷ phu chú ý.

 

Nàng thoáng ngẩng đầu, lén liếc nhìn hắn: "... Hai ngày nay ở gia phủ, mẫu thân dạy ta phải quan tâm phu quân nhiều hơn, hỏi han ân cần, làm tròn bổn phận thê tử."

 

"Phu quân uống rượu ở bên ngoài, ít nhiều sẽ có chút không thoải mái, ta liền sai người đưa canh."

 

“Không biết... Có hợp tâm ý của phu quân không?”

 

Nói xong, không gian bỗng tĩnh lặng, Tân Ninh khẩn trương đến mức chỉ nghe thấy tim mình đang đập thình thịch.

 

Rốt cuộc, nàng nghe thấy tỷ phu mở miệng.

 

"Rất tốt."

 

"Ngày sau cũng phải làm phiền phu nhân rồi."

 

Lúc này Tân Ninh mới thở phào nhẹ nhõm.

 

"Nếu phu quân đã tới, không bằng dùng bữa luôn đi?"

 

Tề Nghiêm gật đầu, không bao lâu, hạ nhân liền bưng thức ăn lên, bày ra nửa cái bàn.

 

Thanh Chi và Thu Sương đứng hai bên đang định gắp thức ăn, Tề Nghiêm lại nói: "Không cần, các ngươi lui ra đi."

 

"Vâng." Thu Sương dứt khoát đáp ứng.

 

Thanh Chi ngẩn người, nhìn Tân Ninh, cúi người thành khẩn nói: "ŧıểυ thư, người nhớ ăn thanh đạm một chút, ăn đồ ít dầu mỡ, thân thể quan trọng hơn."

 

Nhận được lời ám chỉ này, Tân Ninh mới phản ứng lại, cô còn phải dùng cơm theo thói quen của tỷ tỷ.

 

"Cơ thể của ta ta tự biết, không cần nhiều lời."

 

Đợi trong phòng chỉ còn lại nàng và tỷ phu, Tân Ninh cẩn thận nhìn sang bên cạnh.

 

"Dùng bữa đi, phu nhân không cần khách khí."

 

Lúc này Tân Ninh mới động đũa. Nàng lướt qua một đĩa thịt bò sốt, lại lướt qua một đĩa thịt bò xào măng, gắp lấy… Canh rau cải thảo cách đó không xa.

 

Nàng trầm mặc ăn, tầm mắt nhìn chằm chằm vào thịt trên bàn, tưởng tượng là mình đang ăn những món ngon kia.

 

Trước khi đến, nàng không ngờ còn có thể có chuyện này.

 

Có lẽ là do ánh nhìn của nàng quá nóng bỏng, những món ăn kia đột nhiên mọc chân chạy đến trước mặt nàng, chỉ là sau lưng có một đôi đũa.

 

Tân Ninh quay đầu nhìn về phía tỷ phu đang gắp thức ăn cho nàng, lại nhìn về phía món ăn trong bát, trong lòng giãy dụa: "Phu quân, ta... Không thể ăn những thứ này."

 

Lại thấy tỷ phu bày ra vẻ mặt hờ hững: "Không phải phu nhân rất muốn ăn sao, không có gì đáng ngại."

 

"Nhưng mà..."

 

"Ta sẽ không để cho Thanh Chi biết được."

 

Tân Ninh do dự một hồi giữa ham muốn ăn uống và duy trì thiết lập nhân vật, cuối cùng vẫn cúi đầu trước mùi thơm của đồ ăn.

 

"Đa tạ phu quân."

 

"Đừng khách khí."

 

Tề Nghiêm tiếp tục gắp cho nàng, lúc này trong miệng có một chút ý cười nhạt.

 

"Phu nhân phải chịu mệt rồi."

 

Bị mệt mỏi... Bị mệt mỏi cái gì?

 

Tân Ninh chậm rãi nhai đồ ăn trong miệng, trong đầu bị cảm giác hạnh phúc chiếm cứ, nhất thời không kịp phản ứng.

 

Nhưng nàng rất nhanh đã biết.

 

break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị

Báo lỗi chương