Bình an vô sự dùng cơm xong, Tề Nghiêm lại đến thư phòng một chuyến.
Tân Ninh thì ở trong sảnh không có việc gì.
Ngày bình thường vào lúc này, nàng sẽ cùng Hồng Linh đi dạo trong viện, hoặc là nói chuyện phiếm, có khi nàng sẽ vùi đầu vào trong phòng đọc chút sách.
Nhưng trải qua lần đó, Tân Ninh không dám hành động thiếu suy nghĩ, ánh mắt của nàng nhìn về phía Thanh Chi, đối phương ngầm hiểu.
"ŧıểυ thư, nên đi dạo một chút, thuận đường đi Phật đường thắp hương."
Trong Tề phủ có một ŧıểυ viện được dành ra làm Phật đường, vốn là thỏa mãn nhu cầu của lão phu nhân, nhưng bây giờ bà ta không ở đây, Phật đường không có người đến, chỉ có hạ nhân đi quản lý.
Nhưng mà gần đây tỷ tỷ vì cầu hài tử, mỗi đêm lúc tản bộ sẽ tiện đường đi Phật đường bái lạy một cái, dâng nén hương.
Tân Ninh theo Thanh Chi đi một vòng quanh phủ, trên đường xác nhận biểu hiện hôm nay của nàng không có chỗ nào không ổn, sau khi trở về lại tìm Hồng Linh đang tạm thời được sắp xếp làm công việc chăm sóc hoa cỏ để tâm sự đôi chút cho khuây khỏa.
Trong bất tri bất giác, trời đã về khuya.
Nàng nhìn một chút, tỷ phu vẫn chưa trở về từ thư phòng, vì vậy nàng liền đi tắm rửa.
Khi Tân Ninh thả mái tóc ướt bước vào phòng ngủ, lại phát hiện đã có người đến trước nàng một bước. Tề Nghiêm mặc xiêm y tựa vào đầu giường, tay cầm quyển sách lật xem.
Trước đó đều là nàng đợi hắn, tại sao lần này lại trái ngược?
Tân Ninh có chút không được tự nhiên, đặc biệt là bất kể nàng đang làm gì, dường như đều loáng thoáng có ánh mắt dõi theo, khiến sự bất an càng thêm rõ rệt.
Nàng đành vội vàng thoa một lớp phấn mỏng lên mặt, rồi nhẹ nhàng đứng dậy khỏi bàn trang điểm, bước chậm rãi tới bên giường.
Đúng lúc nam nhân ngẩng đầu lên, vừa lúc khép sách lại: "Phu nhân, muốn nghỉ ngơi rồi sao?"
Tân Ninh gật đầu, dựa vào khe hở cuối giường mà Tề Nghiêm nhường ra, bò vào bên trong.
Nàng vừa nằm xuống, đắp chăn xong, ngửi mùi hương thoang thoảng bay tới bên cạnh, từ phía dưới nhìn trộm khuôn mặt tuấn tú của Tề Nghiêm, còn có xương ngón tay thon dài của hắn.
Mới nhìn không được mấy lần, Tề Nghiêm lại đột nhiên khép sách lại, đặt nó bên gối.
Đang lúc Tân Ninh cho rằng động tác tiếp theo của hắn là thổi tắt đèn, an ổn nằm xuống như mọi khi, thì thân thể cao lớn kia lại chống lên người nàng, che khuất ánh sáng.
Tóc dài của Tề Nghiêm trượt xuống theo bả vai, giống như thác nước, lại như một tấm rèm cửa màu đen, ngăn cách nàng ở trong khuỷu tay hắn.
"Phu quân?"
Tiếng kinh hô của Tân Ninh vẫn còn trong cổ họng, Tề Nghiêm đã tiến lên hôn nàng, ngậm môi nàng trong miệng.
Hắn hôn vội vàng, môi mỏng thô bạo chà đạp hai cánh môi của nàng, hôn đến mức nàng ướt át và mềm mại, liền từ khe môi nàng mở ra chui vào, tùy ý càn quét bên trong.
Đầu lưỡi Tề Nghiêm thuần thục quấn lấy lưỡi nàng, sau đó nhanh chóng cọ qua hàm trên, nàng cũng không còn sức chống cự nữa, bị hắn trêu chọc, hút vào, đem lưỡi của nàng kéo vào trong miệng tinh tế mà thưởng thức, ngay cả hô hấp cũng bị đoạt đi.
Trong lúc cuồng phong bạo vũ, đầu gối của Tề Nghiêm còn chen vào hai chân của nàng, chậm rãi cọ xát.
Nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, chân tâm của nàng cũng dần dần tuôn ra ướt át, nhuộm thành một mảnh tối tăm khó phát giác.
Khi Tề Nghiêm buông nàng ra, ánh mắt Tân Ninh đã có chút hoảng hốt, thật vất vả tập trung lại, liền phát hiện vạt áo nàng đã bị cởi bỏ.
Cổ áo chỉnh tề bị xốc lên hai bên, hai ngọn núi tuyết trắng lại không được che lấp, cao vút đứng vững ở trong không khí.
Trên đỉnh tuyết trắng có hai đóa hoa mai đỏ rực nở rộ, theo tiếng gió rít nhẹ nhàng chập chờn, cho dù là một mảnh thanh hàn, nhưng chúng tuyệt đối không tự rực rỡ một mình, mà là tôn nhau lên.
Nếu ngửi gần, tựa hồ còn có thể ngửi được một chút hương thơm của tuyết mịn.
Tề Nghiêm chống đỡ trên người nàng, không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào hai vυ" của nàng, trong đôi mắt đen nhánh lại như có ánh sáng lưu chuyển.
"Phu quân, đừng nhìn... Tắt đèn, đừng nhìn..."
Tân Ninh che ngực, che đi chỗ da thịt đang run rẩy vì hô hấp, sắc mặt càng hồng hào hơn.
"Vì sao? Nàng là phu nhân của ta, có gì không nhìn được?"
Tề Nghiêm nắm lấy cánh tay nàng, dù chậm rãi nhưng lại không cho kháng cự mà lấy bàn tay trên ngực nàng ra, khiến cảnh đẹp một lần nữa hiện ra trước mắt.
"Ngực của nàng, sờ cũng đã sờ qua, liếʍ cũng đã liếʍ rồi, ăn cũng đã ăn rồi, mấy thứ này, có gì không giống với bây giờ?"
"Chẳng qua là nhìn xem mà thôi, phu nhân sao còn thẹn thùng như thế?"
Tân Ninh cắn môi, xấu hổ không nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tề Nghiêm cúi người xuống, dùng đầu lưỡi liếʍ ướt đầu vυ" nàng, giống như phủ một lớp sương mỏng lên gốc hồng mai kia.
"Cặp vυ" của phu nhân thật đẹp, vừa trắng, vừa đỏ, còn mềm."
Theo lời khen rơi xuống, bàn tay to của Tề Nghiêm phủ lên một bên mềm mại, ở trong lòng bàn tay xoa nắn, hơi dùng sức, rồi lại nhẹ nhàng thả lỏng.
Cơ thể mềm mại bị vết chai sần sùi ma sát, làm nàng ngứa ngáy một hồi.
Tân Ninh co vai run rẩy, còn chưa kịp thích ứng, chỉ thấy Tề Nghiêm lại liếʍ liếʍ đầu vυ" của nàng, thậm chí ngậm vào môi mυ"ŧ vài cái, sau đó giống như thập phần thích ý, thở một hơi thật sâu.
"Hai ngày không gặp, ta thật sự nhớ nhung thân thể này của phu nhân da diết."
Tân Ninh mang theo ánh mắt ngấn lệ, trong nháy mắt đã bị hút vào trong ánh mắt thâm trầm, ẩn nhẫn của hắn.
"Có lẽ sẽ có chút đòi hỏi vô độ, kính xin phu nhân thứ lỗi."