Tuy Tân phu nhân bảo Tân Ninh học chút đạo phu thê từ Tân An, nhưng Tân An chẳng vui vẻ gì mà nói chuyện với nàng, chỉ nói cho nàng biết một số việc thường ngày, nàng cần làm gì cho tỷ phu.
Còn những việc chi tiết hơn, ví dụ như sở thích, thói quen của tỷ phu, Tân An lại tuyệt nhiên chẳng hé môi, rõ ràng là không muốn nàng quá thân thiết với tỷ phu.
Tân Ninh cũng không để tâm, dù sao vào phủ tỷ phu rồi, còn nhiều thời gian.
Duy chỉ có một việc nàng khá để ý.
Đó là số phận của Hồng Linh.
Để tránh lộ sơ hở, thị nữ bên cạnh tỷ tỷ, Thanh Chi, tất nhiên phải cùng nàng về phủ tỷ phu, vừa là giúp nàng che giấu sự lạ lẫm ở phủ tỷ phu, tránh lộ sơ hở, vừa làm tai mắt theo dõi nhất cử nhất động.
Mà tỷ tỷ muốn mượn thân phận nàng dưỡng bệnh ở nhà, với tư cách là người duy nhất trong viện của nàng, theo lý mà nói Hồng Linh phải ở lại hầu hạ tỷ tỷ thay nàng.
Nhưng tính tình tỷ tỷ nàng rất rõ ràng, là người hay hành hạ người khác, mà Hồng Linh chỉ là một ŧıểυ nha đầu, một mình hầu hạ tỷ tỷ khó tránh khỏi sơ suất, rất dễ thành nơi trút giận của tỷ tỷ.
Huống hồ khi đó Hồng Linh cũng ở trong phòng, nghe được toàn bộ kế hoạch của mẫu thân, mẫu thân chắc chắn sẽ không cho Hồng Linh xuất phủ.
Từ khi vào phủ, Hồng Linh theo hầu hạ nàng đã ba năm, là người duy nhất nàng có thể yên tâm tin tưởng, nàng không thể bỏ mặc Hồng Linh, chỉ có thể cầu xin mẫu thân cho nàng mang Hồng Linh theo.
May mà mẫu thân cũng không để ý một ŧıểυ nha đầu, chỉ muốn trấn an nàng, liền đồng ý.
Hồng Linh nghe vậy mắt đỏ hoe, khóc lóc cảm động, hứa hẹn sẽ hầu hạ nàng thật tốt.
Tân Ninh nhìn bộ dạng nước mắt nước mũi tèm lem của nàng ta, giả vờ ghét bỏ nói lời khó nghe, nói phải cách xa nàng một chút mới tốt, khiến nàng ta vừa giận vừa buồn cười.
Nhưng Tân Ninh nói cũng là sự thật.
Tỷ phu từng gặp Hồng Linh, tuy Hồng Linh luôn cúi đầu, không biết tỷ phu có nhớ rõ tướng mạo hay không, nếu để Hồng Linh theo nàng đến phủ tỷ phu vẫn là một mối nguy hiểm tiềm tàng, quả thật phải cách xa nàng một chút mới an toàn.
Chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Buổi chiều hai ngày sau.
Mấy chiếc xe ngựa dừng trước cửa Tề phủ.
Ban đầu người gác cổng không biết lai lịch xe ngựa, mãi đến khi người trên xe được thị nữ dìu xuống, người gác cổng mới giật mình, thì ra là phu nhân đã về.
Hắn ta vội vàng sai người báo cho quản sự, còn mình thì ra nghênh đón, hành lễ với phu nhân.
Quản sự nghe tin vội vàng dẫn người chạy đến nghênh đón.
"Phu nhân thứ tội, ŧıểυ nhân không nhận được tin phu nhân hồi phủ sớm, nên đã tới muộn..."
Được Thanh Chi nhắc nhở, Tân Ninh biết được thân phận đám người đang quỳ trước mặt, nàng mở miệng: "Biết tới muộn rồi, còn quỳ đó làm gì, mau dọn đồ xuống đi."
Mặc dù còn chưa quá thuần thục, nhưng Tân Ninh chịu đựng sự chèn ép của tỷ tỷ hơn mười năm, nàng bắt chước theo sự cao ngạo của tỷ tỷ rất khá, ngay cả Thanh Chi đứng phía sau cũng thoáng chốc ngẩn người, tựa như người trước mặt chính là đại ŧıểυ thư chứ không phải nhị ŧıểυ thư.
"Vâng, vâng, phu nhân."
Quản sự kêu gọi một đám người vội vàng đứng dậy đi dọn.
Thực ra, Tân phủ vì muốn tránh sinh thêm rắc rối, cố tình không báo trước mà để nàng đến Tề phủ, mục đích là tạo ra chút bối rối trong lúc bất ngờ, khiến không ai có thời gian so sánh kỹ sự khác biệt giữa nàng và tỷ tỷ.
Mà với tính cách của Tân An, tất nhiên nàng ta sẽ không thắc mắc rằng vấn đề nằm ở việc bên nàng không hề báo trước, vì vậy cách Tân Ninh thể hiện vừa vặn khớp với hình tượng của Tân An trong lòng đám hạ nhân.
Cửa thứ nhất này xem như qua trước.
Tân Ninh nhìn mấy bóng người hoảng loạn kia, nhấc chân bước lên bậc thang của Tề phủ.
Quản sự đi theo bên cạnh nàng, không đợi nàng mở miệng đã nói rõ tình huống.
Hai ngày nay Tề Nghiêm về phủ đều ở thư phòng xử lý công vụ, thỉnh thoảng có gảy đàn, ăn uống, sinh hoạt đều diễn ra bình thường, không có gì khác lạ.
Tỷ phu còn biết gảy đàn?
Tân Ninh nhịn không được hoảng hồn một chút, hỏi: "Phu quân có ở trong phủ không?"
"Đại, đại nhân... Đồng liêu mời dự tiệc rượu, buổi trưa đại nhân đã ra ngoài, đến nay vẫn chưa hồi phủ."
Thật tốt quá, tỷ phu không có ở đây.
Tân Ninh thở phào nhẹ nhõm, lộ ra chút vui mừng, nhưng vì hồi lâu không nói gì nên thu hút ánh mắt của quản sự, nàng lại thu hồi vẻ mặt.
"Được rồi, ngươi lui xuống đi."
Chỉ như vậy?
Quản sự nhất thời còn có chút hoang mang.
Mỗi lần phu nhân thấy đại nhân đi ra ngoài luôn không vui, hắn ta còn tưởng rằng lần này lại phải đón nhận lửa giận của phu nhân.
"Vậy phu nhân không có gì khác, ŧıểυ nhân xin cáo lui?"
Hắn ta không nhịn được thăm dò.
Phu nhân chỉ phất tay: "Lui xuống."
Quản sự lập tức như được đại xá, bước chân nhanh chóng lui ra.
Xem ra hôm nay tâm tình phu nhân có lẽ là đặc biệt tốt!
Đuổi quản sự đi rồi, Tân Ninh quay sang nhìn Thanh Chi.
"Đi tới viện của ta, sau đó dẫn ta đi dạo trong phủ một vòng."