Cẩn Nhu chán ghét người cậu ruột của mình, nàng dùng tay đẩy hắn ra khỏi người mình mà nói:
- Đúng vậy, việc này không phải lỗi của cậu!
Xét sự việc thì là do Bội Duệ và nàng thật. Nhưng Cẩn Nhu tâm tình vẫn có chút bất mãn, tam phu nhân thỉnh thoảng chu cấp tiền cho hắn. Mấy năm trước, hắn đã đánh hơi ra việc nàng trở thành đại ŧıểυ thư của Cao gia rồi, còn đe dọa Bội Duệ phải cho hắn một số tiền lớn, nếu không sẽ đến tố cáo. Sau này, tam phu nhân mất, hắn còn mặt dày đòi tiền tiếp, nàng trở thành nguồn cấp tiền cho Bội Khải.
Nhưng nàng cũng thuộc dạng keo kiệt, hơn nữa cho nhiều làm gì. Nàng cũng phải tích cóp tiền cho cuộc sống sau này của nàng nữa chứ. Cơ mà Bội Khải là con người lật lọng không coi tình thân ra cái gì. Nhìn kiểu này, nàng đoán chắc là ai đó trả cho Bội Khải gấp mấy lần nàng để hắn đi về kinh khai báo rồi. Bây giờ Bội Khải chỉ muốn đẩy hết tội lỗi cho nàng và tam phu Nhân, còn hắn phủi tay không liên quan đây mà.
- Cẩn Nhu có tội! - Nàng quỳ xuống trước sảnh trong phòng.
Cao Huyền từ nãy giờ vẫn mang đôi mắt lãnh đạm nhìn một màn xô đẩy, hắn im lặng không nói gì, giờ mới cất tiếng:
- Vậy những gì hắn nói là đúng, muội không phải Cẩn Nhu?
- Ta là Cẩn Nhu, chỉ là đúng ra không phải họ Cao mà thôi! Con của tam phu nhân tên là Cẩn Châu, con bé đã mất lúc hai tuổi rồi. Nhưng quả thật ta và tam phu nhân không có ý đồ ngoan độc gì. Lúc nhận được lá thư sẽ được đón về kinh, tam phu nhân bệnh nặng, bà ấy biết bản thân bà chẳng sống được mấy năm nữa. Có lẽ bà thấy ta mồ côi, thấy ta đáng thương, nên bảo ta thay cho đứa con đã mất đi cùng vào phủ quốc công. Lúc đó, bất quá tuổi nhỏ ta đã không nghĩ nhiều, chỉ biết chỗ nào có ăn có mặc thì ta tới. Lớn lên hiểu ra thì mọi chuyện đã vào thế rồi…
- Chứ không phải do sống trong nhung lụa quen rồi, không dám nói thân phận hèn mọn của mình ra sao ?
Cẩn Linh đang nói dở thì bị Cao Huyền dùng ánh mắt sắc như dao liếc. Nàng ta đành im lặng không nói thêm nữa.
- Nếu đã biết sai thì sao không đến nói sớm khi đã hiểu chuyện?
Cao Huyền ung dung tiếp tục nhấp thêm một ngụm trà hỏi nàng.
- Thực ra ta cảm thấy thực sự khó chịu, trong lòng có tảng đá mấy năm nay. Nhưng khi ta bàn bạc với tam phu nhân thì dì ấy ngăn lại. Nói mọi chuyện đã rồi, không cần gây ra sự sóng gió nào không cần thiết nữa. Có lẽ sẽ không một ai muốn đào bới quá khứ của dì ấy. Ta thương dì ấy ngày ngày sức khỏe càng lúc càng kém đi nên cũng đã hứa với dì rằng ta không nói chuyện này. Tam phu nhân thực sự muốn ta được gả đi thì ta sẽ làm người bên nhà chồng, không liên quan gì đến phủ quốc công nữa, không ngờ vẫn bị từ hôn vài tháng trước mà lỡ dở. Mấy hôm nay ta đã suy nghĩ kĩ càng, định nói với đại phu nhân, không ngờ chậm chạp…
- Con thật biết ăn nói nhỉ, nếu không có Bội Khải đến ta e là chuyện này mãi mãi bị chôn vùi!
Nhị phu nhân cất tiếng, cắt ngang lời Cẩn Nhu nói, giọng mang hàm ý mỉa mai. Dù sao thì nhị phu nhân nghi ngờ không phải không có lí. Nhưng lí do thực sự là vài tháng vừa rồi nàng vẫn chưa gom chưa đủ tiền. Bây giờ nàng trách ai đây, chỉ trách sự tham lam với cách sống dông dài của chính bản thân nàng thôi.
Cẩn Nhu mím môi một lúc mới bình tĩnh nói tiếp, dù sao chăng nữa nàng vẫn phải đi qua cái cửa ải này:
- Ta trưởng thành ở phủ quốc công, mang ơn phủ quốc công đã nuôi nấng ta thành người. Ta thật lòng đã lỡ coi mọi người trong phủ là gia đình, trong lòng vốn đã nảy sinh chút tình cảm, lưu luyến không dứt. Nay mọi việc đã minh bạch, ta không có gì để nói, cũng không mong cầu bản thân mình được tha thứ. Chỉ hy vọng sau này, miễn còn một hơi thở, ta sẽ báo đáp ân tình nuôi dưỡng này.
Cẩn Nhu dập đầu xuống sàn, tạ lỗi với đại phu nhân và nhị phu nhân. Sau đó, nàng tự tháo hết trang sức trên người xuống, bày tỏ hối hận. Cũng như ý là từ bây giờ nàng cũng biết thân biết phận trở về vị trí của nàng lúc trước.
Nàng rũ mắt xuống, âm thầm suy nghĩ, làm như thế này không biết có giữ lại được cái mạng quèn không đây. Dù ngoài mặt đang cố gắng bình tĩnh, trong lòng nàng vẫn không ngừng run rẩy.
Nhị phu nhân và Cẩn Linh nhất quyết không tha cho nàng nói ra nói vào với Đại Phu nhân.
Nhưng quyền quyết định chính vẫn là ở Cao Huyền. Hắn từ nãy nghe nàng nói xong cũng chỉ im lặng, lại lạnh lùng uống thêm mấy ngụm trà. Cẩn Huệ thì hoang mang không biết làm sao, ít nhiều Cẩn Huệ cũng luôn có hảo cảm với nàng, chỉ bất ngờ và bối rối khi biết nàng không phải tỷ tỷ ruột, trong lòng có chút mất mát.
- Nhốt vào phòng kho, vài ngày nữa thì xử lý!