Cẩn Nhu tim đập mạnh một cái, nàng ngước nhìn lên. Chỉ thấy Cao Huyền mang khuôn mặt vô cảm, không nhìn nàng lấy một cái đã phất tay rời đi. Cẩn Nhu không quá ngạc nhiên về thái độ hôm nay của hắn, tại sao hắn lại lạnh như băng vậy.
Đây mới là Cao Huyền mà nàng biết, tựa như hắn ba năm trước đã chân chính trở về, lãnh đạm với nàng, tàn nhẫn với kẻ sai trái. Cao Huyền chán ghét nhất là bị người khác lừa dối. Nên nếu hắn biết chuyện này từ sớm, thì thái độ của hắn từ khi trở về đã không ân cần với nàng như vậy.
Chuyện ngày hôm nay có khi là do Cẩn Linh với nhị phu nhân vốn không ưa nàng, nhìn nàng có điểm bất thường, nên cho người về quê nàng, do thám quá khứ xem có bới móc được gì không.
Hoặc có thể từ ngày tam phu nhân mất, nàng thay tam phu nhân gửi tiền cho Bội Khải quá ít, nên hắn bất mãn tự đến kinh thành gặp hai mẹ con Cẩn Linh mà tố cáo.
Suy cho cùng, giấy chẳng gói được lửa…
Nhị phu nhân ghét tam phu nhân vô cùng. Dì Bội Duệ kể lúc mới vào phủ, dì được quốc công vô cùng sủng ái nên bà sớm mang thai trước cả nhị phu nhân. Nên nhị phu nhân càng ghen ghét bà. Nếu nghe tin đứa con gái trở về kia không phải hàng thật không biết lòng nhị phu nhân vui vẻ tới nhường nào đây.
Đại phu nhân thì không mặn nhạt mấy chuyện này, thân phận bà cao quý, không ai tranh được với bà, cũng không đụng tới việc thê thiếp tranh sủng. Nàng với đại phu nhân cũng chẳng có gì để thù ghét nhau. Việc nàng là đồ giả thì cứ để Cao Huyền xử lí nàng, tại sao phủ quốc công lại có một kẻ to gan làm giả thân phận thiên kim mà xử lí qua loa cho được.
Cẩn Nhu bị nhốt vào trong kho, lòng không khỏi cồn cào lo ngại. Thái độ Cao Huyền như vậy chỉ sợ là lành ít dữ nhiều rồi, nàng nhất định phải trốn đi.
***
Trời đã khuya, nàng tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn. Nàng uể oải vươn người, tỏ vẻ buồn chán, khẽ hát một bài ca dân gian, thanh âm khe khẽ vừa đủ cho tên canh cửa muốn có cảm giác mệt mà chợp mắt một chút. Hắn cũng ỷ y rằng cửa khóa nên cũng lơ đãng, từ gà gật rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Cẩn Nhu biết bản thân có chất giọng khá du dương, chỉ cần biết chọn bài một chút, hắn không buồn ngủ, nàng cũng không ngại hát cho đến khi nào hắn ngủ mới thôi.
Khi hắn ngủ được một lúc, nàng mới đổi bài hát, ra tín hiệu cho người tới cứu nàng.
Một nha hoàn tên Thu Đào lén lút mò đến, nhẹ nhàng mở chốt cửa sổ bị đóng ở phía bên ngoài. Cửa sổ này không hề cùng hướng với bên cửa ra vào có người canh giữ, nhưng để an toàn, nàng vẫn muốn cho tên hạ nhân canh cửa bên kia ngủ một giấc, chỉ có thế mới khiến cho nàng thoải mái hành động.
Thu đào trước đây có lần bị các nha hoàn khác bắt nạt, bị vu khống là lười biếng không chịu làm việc, suýt bị đuổi ra khỏi phủ. Nàng nói với đại phu nhân, thanh minh những việc Thu Đào làm trong ngày nàng đã thấy. Cẩn Nhu rất giỏi quan sát người khác nên nhớ được những chuyện lặt vặt linh tinh này. Từ đó, Thu Đào luôn muốn trả nợ ân tình.
Cẩn Nhu biết thân phận nàng nguy hiểm, nàng đương nhiên muốn có cơ hội này. Mấy hôm nay, cảm giác của nàng bất an rõ rệt, nên nàng đã chuẩn bị sẵn con đường lui thứ hai của chính mình, dặn trước Thu Đào cứu nàng nếu nàng gặp phải chuyện xấu.
“Nếu có một ngày ta bị làm sao, hi vọng ngươi có thể mở ra cho ta một con đường thoát là được.”
ŧıểυ nha đầu tốt bụng này quả nhiên không bỏ rơi nàng. Cẩn Nhu mừng đến muốn rớt nước mắt.
Cẩn Nhu đứng dậy, lén đi theo Thu Đào đến góc tường vắng ít người lui tới. Nàng trèo tường ra ngoài. Đừng nghĩ nàng chân yếu tay mềm, hồi ở quê cũ nàng trèo cây rất tốt. Đương nhiên, Thu Đào ở dưới cũng góp sức một chút, đẩy người nàng lên cao để tay nàng có thể dễ dàng bám vào bờ tường hơn.
Thu Đào còn cho nàng tiền nhưng nàng đã giấu trong ngực ít phiếu bạc nên từ chối không lấy của Thu Đào làm gì.
Nàng dặn Thu Đào nhanh chóng về ngủ, tạo chứng cớ nɠɵạı phạm kẻo bị nghi ngờ. Nàng không muốn kéo Thu Đào xuống nước cùng mình.
Cẩn Nhu ba chân bốn cẳng chạy khỏi kinh thành trong đêm, thật không dám quay đầu lại. Nàng còn được Thu Đào chuẩn bị một bộ đồ nam nhân để tránh việc không may xảy ra.
Cẩn Nhu không biết mệt, mải miết đi về phía Nam, không có ý định trở về quê cũ vì sợ Cao Huyền tìm ra. Nhưng hình như vận số của nàng có vấn đề với phía Nam, mới đi được một ngày rưỡi nàng đã gặp phải cướp. Điều làm nàng kinh hãi hơn là Cao Huyền dẫn người tới cứu nàng ngay sau đó. Nàng hoài nghi, tại sao tung tích của nàng lại bại lộ nhanh đến như thế. Cao Huyền từ khi nào đã biết đường đi của nàng, còn đuổi sát nút như vậy chứ?
Trong lúc hỗn loạn, Cao Huyền kéo được nàng lên ngựa, thanh âm không khỏi có chút tức giận, gằn từng chữ nói:
- Nhu nhi ngoan thật, không nói gì đã bỏ chạy khỏi phủ rồi!