Cao Huyền bước sang bên tay phải của nàng.
Hắn nhìn nét chữ trên giấy, từ nắn nót được mấy hàng, sau đó vì cơn buồn ngủ, nét chữ của nàng dần dần trở nên xiêu vẹo không nguyên hình. Cao Huyền phì cười. Hắn cũng chỉ để cho nàng chép chơi thôi cũng không phải thật. Còn hơn tuần nữa là hắn phải đi ra biên cương rồi. Cẩn Nhu có muốn nộp cũng không biết bao giờ nộp được cho hắn nữa.
Cao Huyền hôm nay đến là để tạm biệt nàng.
Cao Huyền lấy cây bút lông vẫn còn ở trong tay Cẩn Nhu ra. Vì Cẩn Nhu cầm rất lỏng nên lấy ra chẳng khó khăn gì. Hắn không nhịn được mà vuốt ve tay Cẩn Nhu.
Tay Cẩn Nhu đích thực là có chút thô so với các vị ŧıểυ thư quyền quý ở kinh thành. Tam phu nhân cũng rất để ý vấn đề này, bảo nàng phải chăm dưỡng da tay.
Nhưng Cao Huyền nắm tay nàng, hắn chẳng thấy bàn tay của Cẩn Nhu chai sần chút nào, nó ấm và mềm. Làm tim hắn co thắt lại.
Cao Huyền sau đó ôm lấy Cẩn Nhu, bế nàng đi vào bên trong phòng ngủ.
Vừa nãy, Cao Huyền đã cho người đốt thảo dược vào trong lư hương, loại này có tác dụng an thần dùng cho người bị mất ngủ, người không mất ngủ thì càng ngủ ngon hơn. Đương nhiên, Cẩn Nhu mệt mỏi một ngày dài, dễ dàng bị Cao Huyền bế thẳng đặt trên giường mà không tỉnh giấc chút nào.
Cao Huyền ngồi bên cạnh, nhìn ngắm cẩn thận khuôn mặt say ngủ của nàng. Hắn dùng ngón tay vuốt những cọng tóc tơ đang bám vào má nàng. Làn da nàng trắng mịn như tuyết, môi đỏ mọng, mi dài cong diễm lệ, trong lòng hắn không khỏi nhộn nhạo vì cảnh xuân.
Song hắn cứ ngồi lặng lẽ như vậy cả canh giờ. Một lúc sau, hắn thở dài một tiếng, cúi đầu xuống thì thầm vào tai nàng.
- Cẩn Nhu! Ta sắp đi rồi! Ta đi rồi liệu muội có nhớ ta không?
Cao Huyền hỏi, hắn không mong Cẩn Nhu đáp lại, bởi hắn biết câu trả lời. Cẩn Nhu sẽ không nhớ hắn, còn sẽ rất vui mừng khi hắn rời khỏi, vì nàng sợ hắn, cứ mỗi lần thấy hắn, cả người nàng đều không thoải mái, không thể thả lỏng cơ thể như ở bên cạnh những người khác. Hắn rất để ý, mỗi lần gặp hắn, nàng đều hận không thể co rụt người lại vào một cái vỏ ốc nào đó.
Cẩn Nhu khẽ nhíu mày, cảm giác bên tai bị nhột, nàng đột ngột đảo người, quay đầu lại từ bên phải sang bên trái. Vô tình trong lúc quay đầu, môi nàng chạm trúng vào môi của Cao Huyền đang ở vị trí bên tai nàng mà nói chuyện.
Cao Huyền vô tình được nàng hôn nhẹ. Cú tấn công này quá đột ngột, như bị sét đánh trúng, cả người hắn ngây ngốc ra một lúc. Thật sự là đang thử thách giới hạn của hắn. Cao Huyền như bị thôi miên, ngay lập tức đè môi nàng hôn tới.
Cao Huyền không cố kị, hắn hung hăng gặm cánh môi mềm mại của Cẩn Nhu. Làn môi lạnh giá của hắn dán chặt môi nàng, lưỡi hắn tách hàm răng đang khép hờ của Cẩn Nhu ra, đi vào trong tìm kiếm chiếc lưỡi nhỏ ấm áp của nàng.
- Ưm…mm~!
Cẩn Nhu than thở đầy khó chịu, đôi mày xinh đẹp cau lại vì bị cướp mất không khí, nhưng nàng không thể mở mắt tỉnh dậy. Cẩn Nhu giống như đang gặp ác mộng, nàng bị bóng đè, nàng gồng mình để vùng dậy, nhưng có quằn quại cỡ nào cũng không thể chống lại sức mạnh to lớn của cái bóng đang đè mình.
Cao Huyền điên cuồng hôn nàng, càng hôn càng cảm thấy ngọt ngào, dục hỏa dưới bụng càng lúc càng khó nhịn. Lúc này, hắn thực sự muốn vứt hết luân thường đa͙σ lí, trực tiếp mà chiếm đoạt nàng.
Song một lúc sau, hắn vẫn rời khỏi môi của Cẩn Nhu, dù trong lòng muôn phần luyến tiếc.
Cao Huyền vẫn giữ được lí trí của bản thân.
Nếu hắn không kiềm chế bản thân thật tốt, hắn thực sự đã ra tay với Cẩn Nhu từ lâu rồi.
Nếu Cẩn Nhu không cùng huyết thống với hắn thì tốt rồi, là lương dân hay tiện dân đều tốt. Việc cướp đoạt nàng, chiếm hữu nàng đều dễ như trở lòng bàn tay. Hay thậm chí nàng có là công chúa hay là tiên nữ hạ phàm, hắn cũng sẽ tìm mọi cách để có nàng ngay lập tức.
Nhưng nàng lại là muội muội ruột của hắn. Cao Huyền từ khi chìm đắm vào Cẩn Nhu, hắn lại luôn tin vào việc cấm kị này, giống như mê dược, giống như mù quáng trong bóng tối sâu thăm thẳm không lối thoát.
Có lẽ việc thích nàng khiến cho lí trí của hắn bị mài đi vài phần.
Hắn khổ sở như vậy, day dứt như vậy, nhưng người trên giường kia lại vô tư sống vui vẻ qua ngày đoạn tháng không biết gì. Cao Huyền nhiều lúc tức đến phát điên, nên nhiều lúc càng hung hăng, càng giận nàng vô cớ. Lần này nàng còn dám bày trò với mấy người kia, không phải cố tình muốn hắn rước Hòa Lan về để làm đại tẩu của nàng đấy chứ.
Hắn vùi khuôn mặt của mình vào cổ Cẩn nhu, mũi hắn tham lam hít ngửi mùi hương của nàng.
- Nhu nhi, ta nên làm thế nào với muội đây?
Hắn biết bản thân hắn rất xấu xa, vô cùng xấu xa. Hắn chỉ muốn có được nàng, mặc kệ tất cả mọi thứ. Hắn muốn đè nàng xuống dưới thân hắn, để hắn yêu thương nàng, muốn cái miệng nhỏ xinh kia cất thanh âm rêи ɾỉ mềm mại vì hắn…
Cao Huyền hít một hơi thật sâu, nén lại cảm giác điên cuồng trong lòng.
*
Cẩn Nhu buổi sáng tỉnh dậy không hiểu sao lại nằm trên giường. Nha hoàn của nàng chỉ bảo là chính nàng ta đưa nàng lên giường. Cẩn Nhu tin không chút nghi ngờ, nha hoàn hiện tại của nàng rất khỏe, nàng từng thấy nàng ấy gánh hai thùng nước mà không đổ chút mồ hôi nào.
Cẩn Nhu nhớ lại cảm giác bóng đè ngày hôm qua, thực sự lâu lắm rồi nàng mới bị bóng đè. Cẩn Nhu suy đoán có thể là do hôm qua nàng quá mệt mỏi. Cẩn Nhu hoàn toàn không biết bản thân nàng bị chiếm tiện nghi, cứ thể mà bỏ qua.
Buổi ăn sáng hôm đó, Cẩn Nhu mới được nghe báo rằng huynh trưởng sắp ra trận. Đúng như Cao Huyền đoán, việc đầu tiên nàng nghĩ ra là mừng thầm việc bản thân không cần phải nộp phạt nữa rồi. Sau đó, Cẩn Nhu lại cảm thấy bản thân quá vô tâm, nàng kiểm điểm tự tát nhẹ vào má mình mấy cái.
Cẩn Nhu thật tâm lo lắng, ở chiến trường đao thương không có mắt. Cao Huyền dù có tài giỏi cỡ nào thì cũng chỉ là con người. Cẩn Nhu buổi chiều đi vào linh đường, lặng lẽ thắp hương cầu khẩn, phù hộ cho hắn bình an trở về. Cao Huyền bận rộn chuẩn bị lên đường, việc trong phủ giao lại cho mẫu thân, nên hắn cũng hoàn toàn không biết hành động có “tâm” của nàng đối với hắn.
Một tuần sau, Cẩn Nhu cùng mọi người trong phủ quốc công tiễn hắn đi ra chiến trường.
Tháng riêng tiết trời vẫn lạnh lẽo, tuyết đổ trắng xóa một góc trời.
Cao Huyền dẫn binh lính đi xa một dặm, quay đầu nhìn về thiếu nữ mặc váy xanh lam nhạt phía sau. Tuyết lại bắt đầu rơi, khung cảnh vạn vật u buồn ảm đạm đến lạ thường. Cao Huyền nhìn bầu trời vần vũ mà thở dài. Hắn để cho số mệnh của hắn và nàng một con đường thoát.
Con đường tuyết phía trước trải dài, vạn dặm xa xôi tựa hồ như không có điểm tận cùng.
Cả hắn và nàng đều không biết được rằng, ba năm sau, quan hệ cả hai lại có thể thay đổi. Ba năm sau, hắn có thể có được nàng.
Kết thúc phiên nɠɵạı dài.