Cao Huyền nghe tin Cẩn Linh bị ngất cũng đến xem. Đại phu xem qua, nói chỉ cần nuốt chút đồ ngọt là ổn. Khi nghe tình trạng Cẩn Linh không nghiêm trọng lắm, Cao Huyền còn được đà hơn:
- Thôi đưa về hậu viện nghỉ ngơi đi, vài hôm sau khỏe lại rồi quỳ bù cho đủ!
Tuy trong lòng Cẩn Nhu không ưa gì cẩn Linh, nhưng lúc này nàng lại vô cùng thương cảm cho Cẩn Linh. Cao Huyền đúng là máu lạnh. Hắn bề ngoài tỏ vẻ ôn hòa, nói nhân nhượng thương xót, nhưng hành động sau đó thì tàn ác. Cẩn Nhu còn lạ gì với cái nết trời đánh của hắn cơ chứ.
- Muội có gì bất mãn à? – Cao Huyền liếc nhìn Cẩn Nhu, mặt nàng đang tái xanh hẳn đi.
- Muội có gì bất mãn chứ? Huynh phạt đúng tội mà!
Cẩn Nhu nén uất ức ở trong lòng, cố gắng nặn một nụ cười với hắn. Nàng bị bắt quỳ từ sáng tới giờ, nếu nói không bất mãn thì quá buồn cười rồi. Kế hoạch là do Hòa Lan Huyện chúa bày ra, Cẩn Huệ sau đó lôi nàng và Cẩn Linh vào. Bây giờ, nàng với Cẩn Linh lại bị quả táo nhãn lồng nặng nhất, không phải quá bất công hay sao.
- Quỳ một tư thế cũng rất dễ mỏi, ta không bắt muội quỳ một kiểu. Đứng dậy đổi tư thế xem nào… – Cao Huyền nhếch môi nói.
Cẩn Nhu hít một hơi, nàng cũng định đổi tư thế liền đứng dậy. Cơ mà, vừa nãy quỳ thì không thấy gì, lúc đứng lên mới bị cơn choáng voáng ập đến. Mới đứng lên một nửa, đôi chân nàng tê rần khiến cho nàng lảo đảo ngã nhào về hướng Cao Huyền đang đứng.
Cao Huyền phản xạ nhanh, ngay lập tức né sang một bên. Cẩn Nhu ngã xuống nền gạch cứng, miệng kêu rên lên một tiếng đau.
- Hóa ra là muội quá mệt rồi! Tí nữa lại ngất đi thì phiền lắm, để hôm khác quỳ cũng được! – Cao Huyền nhìn bộ dáng bò lăn của nàng, tí nữa thì không nhịn được cười. Hắn cố gắng chỉnh sắc mặt, tỏ vẻ thản nhiên vuốt lại tà áo.
- Người đâu! Khiêng đại ŧıểυ thư về hậu viện đi!
Cẩn Nhu nằm gọn trên đất, biết không thể chửi rống huynh trưởng của chính mình. Chỉ có thể chửi trong bụng. Ruốt cuộc là Cao Huyền ghét nàng đến mức ngay cả đụng vào người cũng không muốn đụng.
- Không sao! Muội quỳ tiếp được! Chỉ hơi ê chân một chút thôi! – Cẩn Nhu nhanh nhảu bò dậy. Nàng không muốn như Cẩn Linh, ngày hôm sau lại phải quỳ bù đâu, mệt chết đi được.
- Ừm, không được, ngất thật thì phải làm sao, thôi bỏ quỳ bù đi… – Cao Huyền chép miệng.
Cẩn Nhu giật mình, nàng mở cờ trong bụng mà nhìn lên Cao Huyền. Nhưng chưa để nàng kịp vui mừng hoàn toàn, hắn đột nhiên cười lạnh. – Muội về đóng cửa chép phạt Tổ Huấn năm mươi lần thay thế là được.
Nghe như sét đánh giữa trời quang, Cẩn Nhu thực sự muốn quỳ sụp xuống, gào khóc túm áo cầu xin Cao Huyền cho nàng tiếp tục quỳ còn hơn, dù sao cũng chỉ cần quỳ thêm vài canh giờ nữa là xong mà. Tổ Huấn mà Cao Huyền nhắc chính là những lời khuyên răn của tổ tiên Cao Gia để lại cho con cháu. Cuốn đấy không hề mỏng chút nào, nếu chép đủ năm mươi lần thì cũng phải mất cả một tháng.
- Muội là đại tỷ trong nhà, vẫn là nên phạt muội nặng để làm gương! – Cao Huyền bồi thêm một cú chót, phân phó người đưa nàng về, sau đó không nói thêm câu gì, phất tay áo rời đi.
Cẩn Nhu nhìn bóng lưng của hắn đi xa khỏi tầm mắt, khóc không ra nước mắt.
*
Mấy ngày sau đó, Cẩn Nhu đóng cửa trong phòng ngoan ngoãn chép tổ huấn. Chép được ba lần, Cẩn Nhu nhận ra một vấn đề. Hình như Cao Huyền không nói hạn nộp, vậy nàng có thể kéo dài thời gian một chút đúng không. Nghĩ đến đây, Cẩn Nhu cảm thấy có thể cứu vãn được tình hình không vui vẻ của nàng một chút.
Buổi tối ăn cơm xong, Cẩn Nhu đi dạo trong hoa viên một lúc rồi lại về thư phòng của mình chép tiếp. Mặc dù du di về thời gian, nhưng nàng cũng phải có chừng mực, buổi chiều nay, ở trong phòng nàng lười biếng vẽ hươu vẽ vượn. Cả ngày chưa chép được chữ nào.
Viết được vài canh giờ, mắt Cẩn Nhu nhíu lại, nàng bắt đầu gà gật, cuối cùng không chịu nổi, gục xuống bàn mà ngủ.
Một lúc sau, một người mặc áo đen thêu hoa văn màu bạc bước vào phòng của nàng vô cùng nhẹ nhàng, hắn không hề gây ra bất kì tiếng động nào. Người này không ai khác chính là Cao Huyền.
Hắn phất tay cho hạ nhân lui ra hết, chỉ còn lại hai người trong phòng. Hạ nhân cho dù thấy kì quái cũng tự động ngậm miệng thật chặt mà bước ra ngoài. Trong phủ này, Hầu gia có làm cái gì lạ lùng cũng không ai dám thắc mắc, cũng không ai dám hó hé nửa lời.
Cao Huyền bước lại gần nàng, gió đêm lạnh lẽo khẽ lùa vào trong, mang mùi hương thoang thoảng từ người nàng bay vào chóp mũi hắn. Cẩn Nhu vẫn say giấc, nàng nhắm mắt ngủ rất ngon lành không hề hay biết có người đến gần mình.