Một tia không cam lòng xuất hiện trong lòng Hòa Lan. Dù gì thì nàng cũng là Huyện chúa, là hòn ngọc quý trên tay của Quận Vương, nàng hỏi Cao Huyền:
- Ta thích huynh như vậy, có điểm nào không xứng, huynh nói đi! Ta sẽ về nói chuyện với phụ thân! Phụ thân nhất định sẽ có cách khiến huynh phải lấy ta! Cao Huyền, huynh đừng tưởng chỉ có huynh là người ghê ghớm! Muốn gì thì sẽ được như ý!
- Ta không thích muội! Muội đừng có nhờ vả cữu cữu cũng vô dụng! Hoàng thượng là bạn thuở nhỏ của ta, ta là cánh tay phải của hắn, dọn dẹp tàn dư giúp hắn yên ổn ngồi trên vị trí kia. Muội nói xem, hắn sẽ nghe lời thỉnh cầu của cữu cữu hay một câu nói không muốn của ta!
Cao Huyền nói đúng. Quận Vương hồi trước đã chọn sai phe hoàng tử, bây giờ chỉ làm một người nhàn tản với công việc không quan trọng, ông ấy vốn không được lòng tân hoàng đế. Hòa Lan nhất thời bị nói cho cứng họng không biết phải làm sao.
Cao Huyền không buồn nhìn Hòa Lan một cái, lạnh lùng dứt khoát rời khỏi lương đình, bỏ mặc Hòa Lan ngây ngốc một mình ở đó. Song khi hắn bước ra khỏi lương đình, không hề đi về hướng cũ, mà rẽ sang góc sân.
Ở trong góc sân bên cạnh một bờ tường khuất. Cẩn Huệ, Cẩn Linh cùng Cẩn Nhu đều đang trốn ở đó.
- Ra đây! – Cao Huyền quát.
Cẩn Nhu nhắm mắt hít một hơi. Tuy nàng không nghe được bên lương đình Cao Huyền cùng Hòa Lan nói chuyện gì, nhưng khẳng định bây giờ là hắn đang cực kì tức giận. Cũng chỉ tại nàng mà ra, Cẩn Huệ lôi kéo nàng đi cùng là thật, cơ mà do chính nàng cũng tò mò nhiều chuyện nữa cơ. Bây giờ thì hay rồi, hắn như vậy mà biết bọn nàng trốn ở ngay đây, hắn có thần nhãn ẩn giấu hay sao?
Cả ba người đều cúi đầu lủi thủi đi ra.
- Ai dạy các muội đi gài chính đại ca của mình, nói mau!
Cẩn Linh chỉ Cẩn Nhu, Cẩn Huệ chỉ về phía lương đình có Hòa Lan vẫn đang ngồi thừ ở đó. Cao Huyền nhìn một màn lọ xọ liên xiên này, hắn xoa trán:
- Có phải ngày thường quá rảnh rỗi không có chuyện gì làm đúng không? Ngày mai, bắt đầu đến Từ đường quỳ đi, hết ngày mới được ra!
Đương nhiên, tất cả ba người đều hiểu bây giờ nói gì với huynh trưởng cũng vô ích. Cả ba cúi đầu lặng lẽ về phòng đi nghỉ để sáng mai nhận phạt.
Cao Huyền nhìn bóng Cẩn Nhu rời đi, hắn không khỏi ứa gan. Hắn ngày ngày đêm đêm đều bị nàng giày vò tâm trí, còn nàng thì sao, rảnh không có gì làm, không ngăn Cẩn Huệ cùng Cẩn Linh lại, còn hùa theo bọn họ để giúp Hòa Lan. Đây là muốn chọc hắn tức chết đây sao.
Cao Huyền nhất định phải phạt nàng thật nặng.
Đại phu nhân buổi sáng biết chuyện đóng cửa dạy dỗ bốn tỷ muội một trận. Sau đó, Hòa Lan được đại phu nhân đưa về phủ Quận Vương ngay lập tức.
Tuy bà yêu thương đứa cháu gái này, nhưng bà cũng không thể ép buộc Cao huyền cưới nàng. Cao Huyền đã tức giận tới mức không muốn nhìn mặt Hòa Lan nữa. Với tính cách cứng rắn của hắn, chỉ sợ hắn gây khó dễ cho Hòa Lan.
Đại phu nhân tính ra là đang xót xa cho cháu gái. Trước khi đi, bà còn khuyên nhủ Hòa Lan, làm cho nàng chết tâm với Cao Huyền.
Cuối cùng, còn chưa kịp ăn sáng, Cẩn Nhu, Cẩn Linh cùng Cẩn Huệ đã bị bắt quỳ trong Từ đường.
Bụng ai nấy đều sôi ùng ục. Cẩn Nhu đành móc trong người ra ít bánh ngọt nàng nhanh tay giấu kịp trước khi vào. Cẩn Huệ reo lên nhào vào người Cẩn Nhu.
- Đúng là đại tỷ của muội! Cho muội một cái đi! – Cẩn Huệ nhanh nhẹn túm lấy một bên tay của nàng mà mè nheo.
Cẩn Nhu đưa bánh cho Cẩn Huệ. Nàng quay sang hỏi cẩn Linh:
- Có đói không? Gọi một tiếng đại tỷ thân yêu đi thì ta sẽ cho! – Cẩn Nhu lâu lâu vẫn biết cách đùa giỡn tâm trạng không tốt của Cẩn Linh một cách thuần thục.
- Ta mà thèm vào cái thứ bánh rách nát ấy! – Cẩn Linh hất đầu sang một bên. Nàng ta quyết định nhịn đói chứ không nhường bước.
Cẩn Nhu ăn liền cái bánh còn lại. Cẩn Linh không thích thì thôi, nàng cũng không kì kèo làm gì cho mệt người.
Sau đó ba người tiếp tục quỳ. Cẩn Huệ thì vừa quỳ vừa ngủ gật. Cẩn Linh cứ vài phút lại khó chịu đổi tư thế cho đỡ mỏi. Cẩn Nhu nhắm mắt dưỡng thần, nàng quỳ ngay ngắn, việc giỏi nhất mà nàng có thể làm bây giờ là để đầu óc trống rỗng.
Cứ như vậy cho đến gần trưa. Đại phu nhân được sự đồng ý của Cao Huyền sai Liên ma ma đến đón Cẩn Huệ, với một lí do quen thuộc:
- Trong ba vị ŧıểυ thư, tam ŧıểυ thư còn nhỏ tuổi nhất, không hiểu chuyện là chuyện bình thường. Đại ŧıểυ thư cùng nhị ŧıểυ thư lớn tuổi hơn, không chỉ bảo tam ŧıểυ thư còn hùa theo, tội nặng hơn tam ŧıểυ thư. Nên nhị vị ŧıểυ thư đây tốt nhất là nên quỳ thêm đi!
- Cẩn Huệ, muội giúp ta nói với ca ca đi! – Cẩn Linh ôm lấy chân Cẩn Huệ đang rời đi, nàng ta òa khóc. Quả thực quỳ quá lâu, thân thể vừa mệt vừa đói, nàng ta không khỏi khó chịu, khổ sở đến cực điểm.
Cẩn Huệ xót xa nhìn hai vị tỷ tỷ vẫn còn quỳ, hứa mấy câu rồi rời đi. Cẩn Nhu chẳng trông mong gì ở Cẩn Huệ. Đúng là tam muội vô cùng được cưng chiều, nhưng muội ấy chưa bao giờ tác động vào nổi ý kiến của Đại phu nhân với huynh trưởng cả.
Cẩn Linh ở lại hết lăn lộn rồi lại khóc lóc. Cẩn Nhu yên lặng ở bên cạnh, chỉ cảm thấy Cẩn Linh tiêu hao thể lực quá đáng, cứ như thế này một lúc nữa thảo nào nàng ta cũng lả đi vì mệt và đói cho coi. Không trách nàng được, ai bảo lúc sáng nàng ta chê bánh của nàng.
Vài canh giờ sau, Cẩn Linh lăn ra ngất xỉu thật. Cẩn Nhu đành hô người tới đến chăm sóc cho Cẩn Linh. Đây chính là hậu quả không ăn uống gì mà lại còn dùng sức quá nhiều, dẫn đến chóng mặt rồi ngất xỉu.