Sau khi tiễn hết khách về hắn lại phải ra Ngọc Lương đình gặp Cẩn Huệ, Cẩn Nhu cùng Cẩn Linh. Vừa nãy, Cẩn Huệ nằng nặc bắt hắn phải đến cho bằng được, nói là có chuyện vô cùng quan trọng. Có phải vì thế nên vừa nãy Cẩn Nhu mới thấp thỏm lo lắng như vậy. Cao Huyền không đoán ra được chuyện gì, nhưng nghĩ lại cũng tốt, trước khi ra chiến trận, hắn cũng có chuyện muốn dặn dò mấy khuê nữ ở trong nhà này.
Ngọc Lương đình vốn ở cạnh một hồ sen, tuy bây giờ là mùa đông, nước trên mặt hồ đóng băng cả rồi, tính ra chẳng có gì đáng ngắm. Song buổi tối tứ phía đều treo đèn lồng lung linh, trang trí không hề tệ. Mùa đông cũng có thêm mấy bức bình phong chắn gió, nên không gian bên trong khá là ấm cúng.
Cao Huyền rảo bước lại gần, từ xa thấp thoáng thấy bóng một thiếu nữ, hắn khẽ cau mày. Bước thêm mấy bước, hắn rõ ràng nhìn ra là Hòa Lan huyện chúa. Trong lòng hắn mơ hồ đoán ra được chuyện gì, tâm trạng lại càng khó chịu.
- Biểu ca!
Hòa Lan thấy Cao Huyền đã tới. Nàng đang ngồi trên ghế đá liền đứng bật dậy. Hòa Lan hôm nay ăn mặc đặc biệt rực rỡ, thướt tha yểu điệu. Trâm cài bướm bằng vàng sau đầu cùng chiếc váy hồng phấn thêu hoa kim tuyến càng làm nàng trở nên cao quý xinh đẹp.
- Hòa Lan muội muội! Trời tối lạnh như vậy, muội một mình ở đây làm gì? – Cao Huyền tâm trạng không tốt, miệng hắn thì cười, nhưng đôi mắt lại âm trầm lạnh lẽo như những cơn gió thổi bên ngoài.
- Muội đương nhiên là có chuyện quan trọng muốn nói với biểu ca! – Hòa Lan cảm nhận được khí lạnh từ Cao Huyền, liền nhanh miệng nói. – Vài hôm nữa muội lại phải về phủ rồi, từ khi đến đây, vẫn không gặp riêng huynh được lần nào, bất đắc dĩ mới nghĩ ra hạ sách này!
Hòa Lan lấy ra một chiếc túi thơm thêu chim uyên ương đưa ra trước mặt hắn. Nàng đỏ mặt nói:
- Cái này là tấm lòng của muội, mong huynh nhận lấy...
Cao Huyền không nhận, dùng tay đẩy ngược lại túi thơm về phía Hòa Lan. Hẵn khẽ thở dài nói:
- Món quà này, ta không thể nhận! Tấm lòng của muội, ta nhận không nổi!
Hòa Lan hiểu Cao Huyền là đang từ chối nàng. Hòa Lan cắn nhẹ môi dưới, đôi mắt ngấn lệ nhìn hắn nói:
- Biểu ca! Nếu ta có điểm nào khiến huynh không thích, ta sẽ sửa! Giống như, túi thơm này có điểm nào không vừa ý huynh, huynh nói với ta, ta sẽ làm lại một cái khác cho huynh!
- Muội có sửa thế nào cũng không khiến ta thích muội được đâu… - Cao Huyền đưa một tay lên ôm trán xoa nhẹ, hắn cảm thấy có chút mệt mỏi sau một ngày dài bận rộn, không còn tâm trạng để kéo dài sự việc này.
- Muội đi về nghỉ ngơi sớm đi, coi như hôm nay chúng ta không gặp nhau, coi như ta vừa rồi không nghe thấy gì, muội nên tìm người phù hợp hơn mà trao tấm lòng.
Cao Huyền nói xong liền xoay người rời đi. Hòa Lan không chịu thua liền nhào đến ôm Cao Huyền từ phía sau.
- Không đúng! Cao Huyền ca ca! Chúng ta lớn lên cùng nhau, hai nhà lại thân nhau như vậy! Cả kinh thành này, chỉ có muội mới xứng với huynh, cũng chỉ có muội gần gũi huynh, thấu hiểu huynh nhất! Huynh không thể cưới được một thê tử khác phù hợp hơn muội đâu!
- Buông ta ra… Hòa Lan!
Cao Huyền tâm trạng vốn đã tồi tệ, lúc này còn tồi tệ hơn. Tiếng hắn thốt ra như lời cảnh cáo với với Hòa Lan. Nhưng nàng lại càng khóc lóc cố chấp ôm chặt Cao Huyền không chịu buông.
- Hòa Lan! Nếu muội thực sự hiểu ta thì đã không làm cái trò này!
Cao Huyền gắng gượng nói với ngữ khí nhẹ nhàng. Hòa Lan đang nhắc nhở hắn cái gì? Lấy thê tử cái gì? Người hắn muốn lấy thực sự sợ rằng cả đời này sẽ lấy không được.
Cao Huyền cuối cùng đã đến giới hạn chịu đựng. Hắn dùng một chút lực, hất Hòa Lan buông khỏi người hắn, nàng ta lảo đảo tí nữa là té ngã xuống nền gạch. Nếu Cao Huyền thực sự dùng toàn lực, chỉ sợ nàng ta ngã lăn xuống hồ luôn.
- Muội hôm nay tinh thần không tốt, đi về nghỉ ngơi sớm đi, mai ta sẽ sai người đưa muội về phủ quận vương.
Hòa Lan mặt trắng bệch. Để chuẩn bị cho ngày hôm nay, Hòa Lan đã tự lấy biết bao nhiêu dũng khí mà chủ động. Hòa Lan nghĩ bản thân nắm chắc phần thắng bởi người con gái thân thiết với hắn nɠɵạı trừ Cẩn Huệ thì chỉ có nàng mà thôi. Bây giờ bị từ chối, không khỏi có chút xấu hổ và tức giận:
- Huynh dám đi! Ta sẽ hét lên cho người tới, nói huynh khi dễ ta, bắt nạt ta! Huynh dám đi một bước, ngày mai ta sẽ phao tin hủy hoại thanh danh của huynh cho cả kinh thành này biết! Đến lúc đó ngoài việc phải chịu trách nhiệm với ta, huynh sẽ không có sự lựa chọn khác đâu!
Cao Huyền lạnh lùng nhìn thiếu nữ thở phì phò, mặt đỏ bừng tức giận đến mất kiểm soát.
- Muội thực sự không hiểu ta… – Cao Huyền cúi người xuống, đôi mắt đen của hắn lạnh lẽo toàn phần. Đôi môi mỏng bạc khẽ nhếch, thì thầm nói nhỏ vừa đủ cho Hòa Lan nghe thấy.
– Muội nghĩ muội đe dọa được ta à? Muội có tin khi muội chưa kịp loan tin xấu, thì sáng ngày mai kinh thành có tin, Huyện chúa ban đêm ngồi bên lương đình thưởng trà, vô tình trượt chân xuống hồ băng mà chết không?
- Huynh… huynh…!
Hòa Lan mở to mắt, lệ trên mắt nàng ngừng chảy. Sự tức giận thay bằng sự kinh ngạc không thể tin được. – Huynh không thể đối xử với muội như thế! Ta là biểu muội của huynh!
- Ừm! Ta có nhiều người họ hàng ruột thịt lắm, nhưng hình như mấy người đe dọa đến ta, làm chuyện xấu với ta biến mất rồi thì phải. – Cao Huyền xoa xoa cằm, bâng quơ nói. – Ta cũng không muốn đâu, vì người của Cao gia vì thế sẽ ít đi!
- Hòa Lan! Chuyện ta có thể làm, muội biết ít lắm! Ta nể tình muội là con gái cữu cữu, không tính toán với muội. Sau này, muội đừng xuất hiện trước mặt ta nữa! Nếu không ta sẽ không nhịn được mà nhớ lại chuyện này, lại muốn tính toán với muội một chút!
Nói hết câu, trên mặt Cao Huyền nở một nụ cười ôn nhu thường thấy. Cứ như sự đe dọa vừa nãy bên tai Hòa Lan chỉ là một thoáng ảo giác của chính nàng vậy.
Cao Huyền là người thù dai. Phàm khi xảy ra chuyện, hắn in đậm chuyện ấy trong lòng, có khi chuyện đó trở thành dĩ vãng từ đời nào rồi, hắn vẫn có thể nhớ từng chi tiết, sau đó quay ra trả thù hành hạ đối phương.