Cao Huyền đã nhận được quà của Cẩn Huệ, đương nhiên hắn biết là Cẩn Nhu tự tay thêu nên vô cùng vui vẻ. Tuy cách có được món quà này hơi cồng kềnh cơ mà hắn cảm thấy vô cùng xứng đáng. So với vật trang trí bằng ngọc lạnh lẽo kia, thì con nai trên cái túi thơm này rất có hồn. Rất giống với Cẩn Nhu, đáng yêu giống như nàng.
Trong lúc tiếp khách, hắn liếc qua Cẩn Nhu một chút, hắn nhận ra Cẩn Nhu có vẻ đang lo lắng chuyện gì đó. Cao Huyền khẽ cau mày, ruốt cuộc nàng đang thấp thỏm cái gì vậy.
Tam phu nhân hôm nay sức khỏe đỡ hơn, bà không muốn ngồi trong phòng buồn chán, cũng cùng mọi người tham gia bàn tiệc. Bà ngồi ngay bên cạnh Cẩn Nhu, để ý thấy nàng có vẻ là lạ.
- Con sao vậy? – Tam phu nhân hỏi nàng.
- Không có gì đâu ạ! Con chỉ lơ đãng thôi! – Cẩn Nhu giật mình đáp lại.
- Nhìn con xem, cả người căng thẳng, co rúm lại như vậy! Chẳng ra dáng đại ŧıểυ thư gì cả! – Bội Duệ mắng.
- Dạ! Con biết rồi! – Cẩn Nhu xấu hổ, thả lỏng cơ thể. Nàng nở một nụ cười tươi với Bội Duệ. Sau đó, nàng gắp cho Bội Duệ một miếng gà để bà nguôi giận.
Cẩn Nhu trách bản thân nàng ngớ ngẩn. Chuyện giả mạo nàng làm mấy năm nay còn không sao, thật ra là do ngu dại quá nên không biết hậu quả, đến lúc biết thì cũng diễn thành tự nhiên rồi. Ấy mà, chuyện nhỏ bé tí như con kiến ngày hôm nay cũng khiến nàng hồi hộp không yên. Thật là mất mặt mấy năm trời nàng khổ công rèn luyện.
Cẩn Nhu cũng được tính là người che giấu tâm tư khá tốt. Người không quen thân chắc chắn không nhận ra nàng có vấn đề, bị vài câu nói của nàng cho qua dễ dàng. Nhưng nếu là người hay quan sát nhất cử nhất động của nàng lâu ngày, lại còn để ý rất kĩ càng như tam phu nhân và Cao Huyền thì hoàn toàn dễ dàng nhận ra điểm khác lạ của nàng so với lúc trạng thái bình thường.
Cẩn Huệ hôm nay ngồi bên cạnh Cao Huyền. Đột nhiên, nàng phát hiện ra có chuyện hay ho. Cẩn Huệ hào hứng, giật tay áo của Cao Huyền, đưa tay che miệng, nói nhỏ vừa đủ cho Cao Huyền nghe thấy.
- Ca ca! Nhìn kìa! Không phải là nhị công tử bên nhà Đức Xương tướng quân sao, hắn kia là đang nhìn đại tỷ sao? Xem ra là có chút để ý tỷ ấy rồi!
Cao Huyền nghe thế cũng không nhịn được nhìn theo hướng Cẩn Huệ đang chỉ mình. Đúng là nhị công tử, con trai thứ hai của Đức Xương tướng quân, hình như hắn tên là Đức Khải gì đó. Cha của hắn có chút giao tình với phủ quốc công, nhưng gần đây ông ấy đã lớn tuổi, không tiện đi lại, nên để con trai đến thay.
Đức Khải đang nói cái gì đó với hạ nhân bên cạnh, đôi mắt hắn vẫn chăm chú nhìn Cẩn Nhu.
- Muội để ý mấy chuyện này làm gì? – Cao Huyền nghiêm mặt hỏi Cẩn Huệ.
- Lâu lâu mới có chuyện thú vị xảy ra với đại tỷ! Đương nhiên là phải để ý! – Cẩn Huệ vẫn giữ vững thanh âm vừa đủ chỉ để một mình Cao Huyền nghe.
- Với nhan sắc của tỷ ấy, chỉ cần đi ra ngoài nhiều một chút, sẽ có rất nhiều thế gia công tử để ý đến! Nhưng muội rủ mười lần thì tỷ ấy miễn cưỡng đi một lần. Mỗi lần đi, cũng chỉ ngồi thừ một chỗ từ đầu đến cuối. Người ta đến bắt chuyện còn qua loa cho có sau đó thì tránh đi chỗ khác yên tĩnh hơn. Huynh nói xem, làm sao tỷ ấy được nhiều người biết mà đến phủ cầu thân đây! – Cẩn Huệ lo lắng.
Cẩn Huệ nói dứt câu thì Cao Huyền sững người ra. Cái gì mà thường xuyên đi ra ngoài, cái gì mà được nhiều người để ý đến cầu thân.
Hôm nay, Cẩn Nhu trang điểm tỉ mỉ khác thường. Một phần cũng do Bội Duệ bắt ép nàng, bà nói, ngày thường giản dị thì không sao, nhưng những lúc có yến tiệc thì nên chịu khó trang điểm cầu kì một chút. Dù gì cũng là ŧıểυ thư danh giá, lại đang ở tuổi cập kê. Nếu không khoe mẽ một chút thì chẳng phải uổng phí hay sao.
Thế là Cẩn Nhu phải chịu khó ngồi lâu hơn một chút để nha hoàn tô điểm. Nàng bình thường đã đủ thanh tú, nên khi trang điểm, khuôn mặt càng nổi bật xinh đẹp. Trên người nàng mặc áo gấm lụa màu trắng, thêu hoa văn hải đường trang nhã. Cử chỉ nàng duyên dáng, nhẹ nhàng như làn nước nhu hòa uốn lượn vào trong lòng người.
Cao Huyền thâm trầm nhìn Cẩn Nhu. Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ nhuyễn ngọc ôn hương* này của nàng bị những công tử thế gia kinh thành nhòm ngó…
Chén rượu trong tay Cao Huyền đột nhiên nứt ra, một tiếng rắc vang lên rất nhỏ.
*( nhuyễn ngọc ôn hương: Cách tả một người con gái xinh đẹp mềm mại như ngọc, dịu dàng ôn nhu như hương.)
Cẩn Huệ bị tiếng ồn ào của bữa tiệc che lấp, không nghe thấy gì, cũng chẳng hề biết đại ca nhà mình đang tức giận vô cùng. Nàng tiếp tục huyên thuyên bên tai Cao Huyền:
- Mẫu thân sẽ kiếm được người thỏa đáng để gả tỷ ấy đi thôi, nhưng chắc gì đã lấy được người có gia thế tốt nhất đâu! Nếu có một vị công tử thế gia nào đó thầm mếm tỷ ấy, ngỏ lời đến rước tỷ ấy, không phải là một chuyện vô cùng tốt đẹp hay sao?
Cao Huyền cố gắng giữ bình tĩnh, hắn nén sự ghen tuông bùng phát trong lòng, thở dài nói với Cẩn Huệ:
- Cẩn Nhu không muốn thì thôi, không cần ép, từ nay về sau muội đừng có rủ muội ấy ra ngoài nữa, tránh cho muội ấy không thoải mái. Hôn sự vẫn nên để mẫu thân trong nhà lo cho thì sẽ chu toàn hơn. Còn muội ấy à, mới có mấy tuổi đầu, đừng có để ý những chuyện quá sớm so với độ tuổi mình như vậy! – Cao Huyền cốc đầu Cẩn Huệ cảnh cáo.
- Ah, đau! Không sớm! Muội cũng cần phải học để lấy được phu quân như ý chứ, đến lúc bằng tuổi đại tỷ chỉ sợ chở tay không kịp. Chỉ có thể nghe lời mẫu thân gả cho người mình không thích! – Cẩn huệ xoa đầu, ấm ức nói.
Tâm trạng Cao Huyền trầm xuống, không còn lòng dạ để nghe Cẩn Huệ nói nhăng nói cuội nữa.
Nếu Cẩn Huệ lấy phải nam nhân tồi, hắn đương nhiên sẽ rất tức giận. Ngược lại mà nàng lấy được nam nhân tốt, hắn đương nhiên hài lòng vui vẻ.
Nhưng đổi lại là Cẩn Nhu, gả nàng cho một nam nhân khác, dù là tốt hay là xấu, hắn cũng đều muốn xé xác nam nhân kia ra làm trăm mảnh.
Đó chính là sự khác biệt.