Sau khi rời phòng khách, Cẩn Nhu trở về phòng riêng của mình, nàng quyết định mấy ngày tới ở trong phòng tập trung may túi thơm. Cẩn Huệ từ đâu lại bò vào phòng của nàng, nằm dài trên ghế tiện tay với lấy một cái bánh linh lung để sẵn trên bàn.
Cẩn Nhu đang chọn vải, thấy Cẩn Huệ có vẻ mặt không tươi tỉnh lắm. Nàng tiện miệng hỏi:
- Muội không đi chơi với Huyện chúa à?
- Mấy ngày nay vẫn đi khắp nơi với tỷ ấy rồi còn gì! Với lại biểu tỷ vừa nãy đề nghị với muội một chuyện, muội cần không gian để suy nghĩ! – Cẩn Huệ từ nằm chuyển sang tư thế ngồi, chống cằm nghiêm túc tỏ vẻ người lớn.
- Đề nghị gì mà khiến muội phải suy nghĩ? – Cẩn Nhu tò mò hỏi.
- Hòa Lan biểu tỷ hỏi chỗ mua túi thơm trên người. Muội đã bảo là một người quen may, bí mật không thể để cho tỷ ấy biết được. Hòa Lan biểu tỷ thế là giận dỗi với muội!
- Có lẽ Huyện chúa muốn tự mua lấy để mang tặng cho Đại ca đấy mà! – Cẩn Nhu giảng giải nói. Dù sao việc Hòa Lan thích Cao Huyền ai nhìn vào cũng biết.
- Giận thì giận, muội không sợ! – Cẩn Huệ hất cằm lên, tỏ vẻ không quan tâm.
Cẩn Nhu phì cười, nàng chỉ thấy Cẩn Huệ vẫn đúng là trẻ con.
- Rồi cả hai giận nhau cho đến giờ?
- Không có! Một lúc sau, biểu tỷ đến làm hòa, kêu không cần túi thơm nữa. Tỷ ấy muốn muội giúp một chuyện khác. Sinh thần đại ca, biểu tỷ muốn muội tạo điều kiện cho tỷ ấy, cho đại ca và tỷ ấy gặp riêng. Muội nói sao tỷ ấy không tự hẹn, thì lại nói hẹn rồi song lại bị từ chối.
- Đại ca bận rộn cả ngày, ít có thời gian ở phủ. Huyện chúa cũng không cần phải quá để tâm. – Cẩn Nhu lướt nhìn hộp chỉ thêu, bắt đầu chọn màu.
- Ah! Làm sao đây? Muội đã từ chối tiết lộ người làm túi thơm với biểu tỷ rồi, nên muội trót đồng ý giúp biểu tỷ chuyện khác. Không ngờ biểu tỷ lại nhờ vả chuyện này! – Cẩn Huệ lắc đầu.
Cẩn Huệ tuy đỏng đảnh, khó chiều chuộng nhưng lúc nào cũng nhiệt tình với những người nàng thân thiết, chỉ cần chuyện nàng có thể làm thì nàng sẽ làm cho họ. Chính vì vậy, hầu như người xung quanh không ai ghét được nàng. Điểm yếu của Cẩn Huệ là nàng không có suy nghĩ sâu xa, nên nhiều lúc hành động cũng bộc phát và tùy tiện hơn người bình thường.
- Muội tính cho người thông báo hẹn riêng với đại ca. Nhưng chỉ có một mình muội thì hẹn gặp đại ca làm gì. Bình thường trực tiếp đi tìm đại ca là được rồi! – Cẩn Huệ đau đầu.
- Ah! Hay là tỷ tỷ hợp tác lừa gạt đại ca với muội, nếu là hai người cùng làm muội thấy tỉ lệ thành công cao hơn. Như vậy, đại ca cũng sẽ dễ tin là có việc quan trọng mà đồng ý đến gặp chúng ta! – Cẩn Huệ bỗng chốc reo lên.
- Chỉ cần muội là đủ! – Cẩn Nhu hốt hoảng ngăn chặn ý đồ của Cẩn Huệ. – Cho dù ta hay bất cứ ai cộng lại cũng không thể bằng muội đâu!
- Đúng vậy! – Cẩn Huệ đột ngột bật dậy từ trên ghế. – Muội, đại tỷ thêm nhị tỷ nữa, chắc chắn là đại ca càng dễ bị lừa hơn. Mà sau này đại ca trách tội muội cũng không thể trách mình muội. Muội phải đi nói chuyện với nhị tỷ nữa. Có gì phải cùng nhau chịu phạt!
Cẩn Huệ nói xong liền chạy biến ra khỏi phòng, không để Cẩn Nhu kịp nói thêm lời nào.
Cái tính thích phớt lờ ý kiến của người khác, chỉ thích làm theo ý mình này, cái thói ngang ngược vô đối này của Cẩn Huệ khiến nàng rất hay rơi vào thế bất lực, dở khóc dở cười.
Cái mạch lập luận của Cẩn Huệ thực sự là không hề hợp lý chút nào, muội ấy không hề nhận ra, mà còn nhất quyết một mực kéo nàng với Cẩn Linh vào chuyện này. Song chắc gì Cẩn Linh đã đồng ý, chuyện này chẳng khác nào kéo cả ba người nhảy xuống hố. Nàng ta cũng chẳng phải người thích chịu thiệt đâu.
Nghĩ thế, cẩn Nhu cảm thấy có chút yên tâm, cúi đầu chuyên tâm làm túi thơm.
***
Thoắt cái đã đến ngày sinh thần của Cao Huyền. Phủ Quốc Công cũng chỉ tổ chức một bữa tiệc nhỏ vừa đủ để mời những người thân cận, không hề có nhiều khách khứa.
Cẩn Nhu đã kịp may cho Cẩn Huệ một cái túi thơm tương tự để tặng cho huynh trưởng. Đồng thời nàng lục tìm được trong khố phòng của nàng một con ngựa bằng ngọc bích để đưa quà sang cho Cao Huyền. Nói là tặng đại, nhưng cái con ngựa đó cũng được một người có tiếng trong kinh thành chế tác.
Nhìn sơ qua thì mọi việc đều có vẻ ổn thỏa. Cơ mà điều khiến Cẩn Nhu thấp thỏm không yên trong sinh thần Cao Huyền lại là chuyện khác.
Theo kế hoạch, sau khi khách khứa ra về gần hết, Cẩn Huệ sẽ nhờ người nói với đại ca rằng ba ŧıểυ muội của hắn ở Ngọc Lương đình bàn chút việc quan trọng xảy ra gần đây trong phủ, cần hắn sắp xếp thời giờ ghé qua.
Cẩn Nhu cầu mong Cẩn Linh từ chối Cẩn Huệ, không ngờ là nàng ta lại đồng ý. Cẩn Linh thực sự không nghĩ tới hậu quả à? Muội ấy không sợ Cao huyền tức giận à? Cẩn Huệ thì không sao, nhưng chắc chắn nàng và Cẩn Linh sẽ bị giáo huấn một cách nghiêm khắc.
Cẩn Nhu khuyên bảo Cẩn Linh cùng rút lui khỏi kế hoạch của Cẩn Huệ. Nhưng Cẩn Linh không nghe nàng, ngược lại nàng còn bị Cẩn Linh nói một trận:
- Huyện chúa gả vào phủ có gì không tốt, chắc chắn là phủ quốc công thêm phần hiển quý, gắn kết với hoàng tộc hơn chứ sao. Huyện chúa cùng đại ca lớn lên với nhau, chắc chắn có tình cảm! Mà tỷ là trưởng tỷ cơ mà, tỷ biết chuyện thì coi như là đồng bọn rồi, đừng nghĩ bản thân tỷ phủi tay đứng ngoài là xong chuyện. Đừng có nhát cáy như vậy!
Cẩn Nhu ngồi trên bàn tiệc, ngay cả miếng gà thơm phức trước mặt cũng không cảm nhận được mùi vị.
Đúng như Cẩn Linh nói, nàng trở thành đồng bọn rồi, mắt nhắm mắt mở vờ như không biết thì cũng là bao che cho đồng bọn. Chỉ có cách là báo cho Cao Huyền biết, cơ mà kế hoạch đổ bể, Huyện chúa không vui đi kết oán với nàng thì sao?
…
Cũng chưa chắc là Cao Huyền không thích Huyện chúa, lỡ đâu hai bên lưỡng tình tương duyệt thì chẳng phải nàng làm việc vô duyên ngốc nghếch sao?
Cẩn Nhu nhát gan cố gắng động viên bản thân.