Sau biến Khang Vương, dân chúng vui vẻ hưởng phúc thái bình đã được hơn hai năm.
Vậy mà Cao Huyền ngồi trong thư phòng, nghe người bẩm báo thông tin từ chỗ mẫu thân thì mặt hắn đen xì xì.
Cẩn Nhu cùng hai đứa nhỏ nhà hắn đi theo đại phu nhân dự yến.
Hai đứa nhỏ nhà hắn đã hơn một tuổi. Cẩn Nhu sinh đôi cho hắn một lần được cả trai lẫn gái. Con trai tên Cao Minh, con gái tên Cao Cẩn Ngọc. Cả hai đều đã đi được và đang bô bô tập nói.
Vấn đề lớn là, chỉ có mẫu thân hắn và con trai Cao Minh trở về. Còn Cẩn Nhu cùng Cẩn Ngọc ở lại trong cung với quý phi.
Ở lại làm gì? Cao Huyền nhướng mày khó hiểu.
Người hầu truyền đạt, quý phi đang buồn chán, nói chuyện với Hầu gia phu nhân lại vô cùng hợp tính, muốn giữ nàng ở chơi trong cung vài ngày.
Cao Huyền trong bụng không vui lắm, lạnh nhạt nói hai từ biết rồi, sau đó phất tay cho gia nhân lui ra.
Hắn vừa y lệnh hoàng thượng đi Vũ Dương điều tra vụ lương thực quân doanh, rời khỏi kinh thành khoảng hai tháng. Đến lúc về thì nhận tin phu nhân của hắn không có nhà, sao vui cho nổi.
Cao Huyền thở dài, đành đi tìm con trai Cao Minh, xem ŧıểυ tử nhà hắn đã biết nói đến chữ nào, cho lòng hắn thoải mái hơn chút.
…
Nhưng Cao Huyền không phải người duy nhất không vui. Hoàng đế triệu hắn vào cung, mặt cũng đen xì xì, bảo quý phi muốn giữ lại phu nhân của hắn thêm mấy ngày nữa.
Không biết là họ hợp tính cỡ nào? Cao Huyền thắc mắc.
Lâu rồi hắn không đụng vào người Cẩn Nhu, lòng khó chịu muốn chết. Sau khi sinh con, hắn để nàng ở cữ tận mấy tháng, sợ sau khi sinh cơ thể nàng bị biến chứng, không phục hồi kịp, hắn cắn răng ăn chay, dành thời gian chăm sóc nàng. Sau đó, hai đứa trẻ ở trong phòng đều hay khóc lớn vào ban đêm. Cẩn Nhu ngủ nửa giấc phải chạy ra chỗ nôi dỗ dành, hắn cũng không được ngủ tiếp. Cứ hắn ôm một đứa, nàng ôm một đứa, hai phu thê thi nhau dỗ dành con.
Cẩn Nhu xót hắn ban ngày đã ở trên triều làm việc vất vả, tối về nghe con khóc mà dỗ thì quá sức đi, nàng không nhịn được. Cẩn Nhu đòi ra ngủ riêng với một nhũ mẫu khác để cùng chăm sóc hai đứa.
Cao Huyền chiều phu nhân, cũng là chiều chính hắn, mắt hắn cũng sắp thành gấu trúc luôn rồi. Sức lực của Cẩn Nhu cũng để dành hết lên hai đứa, ít quan tâm đến những thứ khác. Cứ thế lâu lắm Cao Huyền mới được ăn đậu hũ một lần, không vui vẻ tí nào. Thỉnh thoảng, lòng dâng lên tia hối hận liệu mình có đẻ con quá sớm.
Hai tháng trước còn phải đi xa nhà, rời bỏ vợ đẹp con ngoan để lo việc cho hoàng đế.
Cao Huyền nhìn lại bản thân gần hai năm nay, hắn đánh giá vô cùng cao khả năng chịu đựng của mình, nhưng ai mà biết, hắn tự động ghim trong bụng, sau này sẽ bắt Cẩn Nhu trả đủ.
Vì lo lắng cho Cẩn Nhu và hai đứa con hắn đã cố gắng nhịn. Bây giờ con trẻ đã bắt đầu lớn, yên tâm một chút rồi, muốn tranh thủ về nhà hí hửng với phu nhân thì phải nhịn tiếp vì quý phi nổi hứng.
Cao Huyền liếc mắt nhìn hoàng đế, ngài là cửu ngũ chí tôn, sao không tự đi nói chuyện với vợ bé của ngài, còn muốn hỏi ta làm thế nào là thế nào?
Hoàng đế muốn Hiền phi vui, không ngờ cũng tự mắc họng với chính lời hứa đáp ứng Hiền phi. Rằng chỉ là không phải việc to tát ảnh hưởng cung quy quan trọng, hắn sẽ chiều lòng nàng trong tháng sinh thần này. Quân vô hí ngôn, hoàng đế không mở miệng được, đành nhờ Cao Huyền xem chủ ý hắn thế nào.
Nói về Hiền phi, cũng có lí do chính đáng để nàng giữ được Cẩn Nhu ở trong cung. Khi hoàng thượng ban hôn cho hắn và Cẩn Nhu, ngài ấy để cho Cẩn Nhu làm nghĩa muội của Hiền Phi, tạo một thân phận mới cho Cẩn Nhu, chuyện hôn nhân của hắn cũng vì thế mà thuận buồm xuôi gió. Nên Cẩn Nhu bây giờ được tính là “người nhà của Hiền phi”.
Hiền phi là phi tần được sủng ái nhất trong hậu cung, hiện tại là người duy nhất đẻ được hoàng tử. Cao Huyền cũng biết hoàng đế muốn lập vị hoàng tử do Hiền phi sinh làm trữ quân kế vị. Nên hoàng đế muốn dựa vào cuộc hôn nhân giữa Cao Huyền và Cẩn Nhu, phát sinh quan hệ rằng buộc, tương lai Thanh An Hầu có thể nâng đỡ vị hoàng tử này.
Người “vợ bé” này đang được hoàng đế sủng lên tận trời cao.
Vì thế, hắn cũng chả trông mong gì ở hoàng đế của hắn. Tự hắn phải nghĩ cách thôi.
Cao Huyền thở dài, bước chân nặng nề vào phủ, ngay lập tức đi tìm Cao Minh. Hắn u sầu bảo con trai:
- Minh nhi, mẫu thân con ham chơi quá, bỏ rơi hai cha con chúng ta rồi!
Cao Minh tuy chỉ mới biết nói, nhưng hắn cũng thông minh, hiểu hết lời phụ thân ám chỉ cái gì. Mặc dù Cao Minh có ngoan cỡ nào trong mấy bữa nay, hắn cũng nhớ mẫu thân cùng Cẩn Ngọc, đương nhiên chỉ cần một mồi lửa Cao Huyền châm là có thể bùng lên. Cao Minh khóc òa khi nghe hai chữ “bỏ rơi” kia.
Đại phu nhân cùng nhũ mẫu chạy tới dỗ mãi không được đành nhanh chóng cho người báo tin Cẩn Nhu ở trong cung. Cao Huyền dùng hạ sách này để cho Cẩn Nhu có cớ rõ ràng mà xin quý phi hồi phủ.
Hôm sau, Cao Huyền đứng ôm Cao Minh trước cửa cung đón phu nhân cùng con gái, trông không khác gì hòn vọng thê.
Cẩn Nhu đưa Cẩn Ngọc đi ra, nhìn thấy vẻ mặt của phu quân nhà mình đã biết tình trạng không ổn. Cao Huyền thả con trai xuống đất, Cao Minh chạy từng bước nhỏ đến ôm Cẩn Nhu cùng Cẩn Ngọc, nước mắt thằng bé vẫn còn một chút ẩm ướt ở trên mặt. Cẩn Nhu áy náy vuốt nước mắt cho hài tử, nói là không có lần sau nữa.
Cũng không phải nàng cố ý tách hai đứa con ra, mẫu thân đại phu nhân muốn ôm một đứa cháu về để cho nàng thoải mái hơn khi ở chơi trong cung. Mà Cao Minh thì quậy hơn Cẩn Ngọc, trông cũng vất vả hơn Cẩn Ngọc. Hai người ngồi mải nói chuyện không để ý một chút là thằng bé biến mất tăm hơi. Nên Cao Minh bị đưa về phủ trông nom riêng rẽ không thương tiếc.
Cao Huyền vẫn không thèm nói chuyện với nàng, chỉ dang tay bế lấy Cẩn Ngọc, hắn nựng mấy cái mới giao cho nhũ mẫu ở bên cạnh.
- Ngươi đưa thiếu gia và ŧıểυ thư về trước, ta với phu nhân dạo quanh kinh thành một lát rồi về sau!
Cao Minh và Cẩn Ngọc chơi đồ chơi cùng nhau, không để ý chuyện phụ thân và mẫu thân không ngồi cùng xe ngựa, vui vẻ cùng nhũ mẫu về phủ.
Cao Huyền yên lặng nắm tay Cẩn Nhu dẫn nàng lên xe ngựa khác đã chuẩn bị sẵn. Cẩn Nhu biết Cao Huyền giận, song nàng vẫn chưa nghĩ ra lời giải thích thế nào, chăm chăm nhìn hắn đang vén mành cửa, đôi mắt hắn lạnh lùng nhìn người đi qua đi lại trên phố nhộn nhịp.
Mãi một lúc sau, Cao Huyền mới mở miệng:
- Có phải phu nhân thấy phủ ta quá nhàm chán, ta suốt ngày nhốt phu nhân trong nhà nên mới khiến phu nhân đi ra ngoài vui quên cả lối về như vậy!
- Kìa! Ta không cố ý, Hiền quý phi quá nhiệt tình, lại còn được thánh thượng ân chuẩn, ta nhất thời không có lí do từ chối. - Cẩn Nhu cười khổ giải thích.
Cao Huyền bỏ tấm mành xuống quay sang nhìn nàng, mặt vẫn lạnh tanh:
- Đó là vì muội không đủ quyết liệt, chứ thiếu gì lí do. Phu quân của muội xa nhà mấy tháng mới trở về, muội thực sự không nhớ nhung ta, không nóng lòng muốn gặp ta sao?
Mặc dù trách cứ, Cao Huyền thừa biết với tính cách ôn hòa của Cẩn Nhu thì đúng là rất khó để từ chối quý phi. Nhưng hắn đã lâu không gặp nàng, tâm trạng không thoải mái, quả thực không muốn nổi tính trẻ con hờn dỗi cũng không được.
Cẩn Nhu bị Cao Huyền lộ tính trẻ con trước mặt đã không còn lạ lẫm gì nữa. Nàng nhích lại gần, túm nhẹ bên vạt áo hắn, rồi ngả đầu lên vai hắn nhỏ nhẹ dỗ dành:
- Sao lại không nhớ, ta rất nhớ huynh, chỉ là bất đắc dĩ thôi. Đây là lần đầu nên ta không có kinh nghiệm từ chối, sẽ không để lần thứ hai xảy ra nữa đâu!
Cao Huyền nghe nàng thỏ thẻ êm tai, vòng cánh tay sang bên ôm lấy eo nàng. Hắn cong môi cười đểu:
- Được rồi, vậy ta muốn phu nhân đền bù chút thiệt hại!