Bội Duệ đón lấy cốc nước từ Cẩn Nhu, chưa uống ngay mà nói thêm:
- Con đừng cả nghĩ nữa, chuyện ta làm thì cũng đã làm rồi, con cứ an ổn làm ŧıểυ thư nhà quốc công đi! Chẳng lẽ con muốn quay về thôn Mạc Khê, bị Bội Khải bán cho lão già háo sắc giàu có nào đó sao? Con nghĩ Hầu gia dễ dàng tha cho con sao? Đại phu nhân gần đây một lòng hướng phật, từ bi đi không ít thì không nói, nhưng Hầu gia mà phát hiện ra, ai biết hắn sẽ làm gì, con cũng không muốn biết đúng không?
- Nhưng chẳng lẽ chúng ta sống cả đời bất an như thế này?
Cẩn Nhu cắn răng than thở. Nàng vẫn chỉ là ŧıểυ cô nương mười lăm tuổi non nớt, cho dù đã cố gắng thận trọng cũng không thiếu những khoảnh khắc bốc đồng. Đúng là nếu Cao Huyền phát hiện ra nàng giả mạo, làm gì có chuyện hắn tha cho nàng về Mạc Khê dễ dàng. Không chừng sẽ bị trừng phạt rất khủng khiếp.
- Ai bảo ta sẽ để như thế này cả đời? – Bội Duệ uống xong nửa cốc nước, bà đưa lại cho Cẩn Nhu, hít một hơi dài.
– Con chẳng phải đến tuổi cập kê rồi sao, để ta bảo đại phu nhân tìm mối tốt gả con đi. Ta sẽ bảo đại phu nhân là con muốn gả thấp cũng được, miễn sao có thể làm thê tử người ta. Sau này, ta không còn nữa, con ít nhất có chốn an ổn mà sống. Làm phu nhân nhà người ta rồi, người ta phát hiện ra cũng không dễ dàng đuổi con đi được. Với lại, con sống biết điều một chút, người ta cũng sẽ bỏ qua chuyện nhỏ này mà yêu quý con thôi!
- Người đừng nói gở, cái gì mà sau này không còn nữa cơ chứ?
Cẩn Nhu hốt hoảng chú ý đến đoạn Bội Duệ dự đoán tương lai của bà. Nàng vốn không bận tâm chuyện sau này mình gả cho ai, nhưng Bội Duệ là một trong số ít người đối xử tốt với nàng. Bội Duệ trong lúc ốm đau vẫn cố gắng nghĩ cho nàng, lại còn nói về tương lai không tốt kia. Mắt Cẩn Nhu tự động ngấn lệ.
- Ta đương nhiên biết tình trạng sức khỏe của chính mình. Ai rồi cũng phải trải qua cửa tử, con đừng quá ủy mị như vậy. – Bội Duệ cau mày thở dài.
- Mà hình như sắp đến sinh thần của Hầu gia rồi. Con đã chuẩn bị gì chưa? – Bội Duệ đánh lảng sang chuyện khác, không muốn để không khí không vui này ngưng đọng quá lâu.
- Chuyện này con vẫn đang suy nghĩ! – Cẩn Nhu nghiêng đầu sầu não nói.
- Lần trước sinh thần con Hầu gia đã tặng con cái gì? – Bội Duệ hỏi.
- Huynh ấy tặng con một chiếc vòng Phỉ Thúy Thủy Chủng lam hoa. – Cẩn Nhu thật thà nói.
- Vậy thì nên tặng một cái gì đó xứng tầm. Con đó, đừng tiếc chút tiền mà keo kiệt! Lần trước con tặng cho Cẩn Huệ một cái túi thơm con tự may đúng không? – Bội Duệ liếc xéo Cẩn Nhu.
- Người nghe con nói đã! Không phải con keo kiệt! Mà là con đã vẽ một hình con nai trong lúc rảnh rỗi, Cẩn Huệ tình cờ thấy lại khen dễ thương. Muội ấy nhõng nhẽo đòi con muốn có một vật hình con nai đó trên người. Nên con mới chủ ý thêu hình con nai giống hệt lên trên túi thơm làm quà tặng. Nó là tình cảm của con dành cho Cẩn Huệ mà. – Cẩn Nhu toát mồ hôi thanh minh.
Bội Duệ nhìn Cẩn Nhu đầy dò xét.
- Con ấy à! Mấy năm nay, tiến bộ không ít, ra dáng ŧıểυ thư con nhà quyền quý rồi. Chỉ là cái tính keo kiệt thực sự là không bỏ được!
- Người đừng nói như vậy có được không? Năm trước con cũng tặng ngọc bảo cho muội ấy mà! Người đừng có nghĩ con bủn xỉn như vậy chứ?
Cẩn Nhu dở khóc dở cười. Nàng muốn càu nhàu chuyện Bội Khải đang tiêu hao quá nhiều tiền của Bội Duệ, sao bây giờ nàng chưa kịp mở miệng đã thành ra chuyện nàng keo kiệt bủn xỉn rồi.
- Thôi, con về suy nghĩ thêm đi, nhớ nghĩ luôn phần quà của ta cho Hầu gia nữa!
Bội Duệ nở một nụ cười hòa hoãn. Đương nhiên bà biết Cẩn Nhu mấy năm nay thay đổi không ít, chỉ là bà không muốn Cẩn Nhu bận tâm chuyện của Bội Khải, nên mới đổi sang chuyện khác dăn dạy nàng một chút.
Cẩn Nhu gật đầu chào, sau đó lui ra khỏi phòng của Bội Duệ.
Sinh thần của Cao Huyền thì làm sao có thể keo kiệt được. Cẩn Nhu hiểu, có những chuyện tiết kiệm được, và có những chuyện không thể tiết kiệm được. Từ khi trở thành một thiên kim, Cẩn Nhu hiểu rằng nàng không thể giữ thói quen bần hàn lúc xưa khiến nhiều người cười chê.
Hành động quá tốt hay quá xấu đều gây ra nguy hiểm, Cẩn Nhu hiểu đa͙σ lý này, nàng luôn làm mọi việc vừa đủ lễ lạt. Nếu nàng mà gây ra hành động quá nổi bật, quá gây chú ý thì sẽ có nhiều người quan tâm, nhiều người quan tâm thì họ sẽ quan tâm cả những thứ không cần thiết, đó chính là rắc rối cho nàng và Bội Duệ.
Đang suy nghĩ miên man thì từ đằng xa có bóng ba thiếu nữ xuất hiện. Đó là Cẩn Linh, Cẩn Huệ và Hòa Lan Huyện chúa. Ba người thiếu nữ ŧıểυ thư khuê các, mỗi người mang một dáng vẻ xinh tươi khác nhau, vừa đi vừa nói chuyện và đang di chuyển về phía nàng.
Nói về Hòa Lan Huyện chúa, nàng ấy là con gái của Quận Vương, cháu gái ruột của đại phu nhân. Hòa Lan cũng bằng tuổi với nàng, nhưng lại sinh sau nàng mấy tháng nên vẫn phải gọi nàng là biểu tỷ.
Mấy ngày trước, đại phu nhân mời nàng ấy đến chơi mấy ngày cho khuây khỏa, cũng sắp đến sinh thần Cao Huyền. Đại phu nhân không ngại náo nhiệt một chút.
- Đại tỷ! Tỷ vừa đi thăm tam di nương về sao?
Cẩn Huệ mang thân hình nhỏ nhắn, linh hoạt chạy về phía nàng chào hỏi. Cẩn Huệ năm nay mười hai tuổi, vẫn chỉ là một cô bé con. Khuôn mặt ngây thơ, chóp mũi đỏ ửng vì lạnh càng tăng thêm vẻ đáng yêu.
Cẩn Nhu mỉm cười nhẹ chào hỏi Cẩn Huệ. Sau đó nàng thỉnh an Huyện chúa đang bước đến gần.
Cẩn Linh ở bên cạnh rất khó chịu vì bị Cẩn Nhu bơ đi. Nhưng Cẩn Nhu lơ nàng ta cũng không phải không có nguyên do, dù cả hai đều là thứ nữ, song theo vai vế và độ tuổi, Cẩn Linh phải chào hỏi nàng trước. Nàng ta không chào Cẩn Nhu, đã thể hiện thất lễ ra mặt thì Cẩn Nhu cũng không cần quá câu lệ với nàng ta.
Cẩn Linh rất coi thường Cẩn Nhu, gần đây lại càng không vui khi đại tỷ lộ ra khí chất, càng trưởng thành lại càng xinh đẹp. Khuôn mặt không có nhiều lớp điểm phấn tô son còn nổi bật hơn nàng. Tam phu nhân cũng là mĩ nhân, mới được phụ thân nàng ta để ý mà đem về. Nay con gái của bà ta cũng thật đúng là một chín một mười.
Cứ mãi quê mùa như lúc vào phủ thì tốt rồi! Cẩn Linh khó chịu giấu đi suy nghĩ của bản thân.