Trời đổ lạnh, tuyết mấy ngày nay rơi khá nhiều. Từ trong phòng Cẩn Nhu có thể dễ dàng nghe thấy tiếng một cục tuyết nặng từ trên cành cây rơi bộp xuống.
Cẩn Nhu giật mình trong chốc lát, nàng lại tiếp tục vùi đầu vào sổ sách. Thật ra nàng không phải quản gia hay làm gì nhưng nàng có thói quen ghi những chi tiêu của bản thân vào sổ để đảm bảo nàng không tiêu quá số tiền được cấp hàng tháng. Mỗi tháng, nếu dư nhiều thì nàng rất vui vẻ, nếu dư ít thì nàng bớt vui đi một chút.
Thói quen chi tiêu của nàng vô cùng tiết kiệm, nên cũng không có viết gì nhiều nhặn. Nhưng gần đây, nàng có ghi thêm chi tiêu của Bội duệ vào sổ luôn. Cẩn Nhu cau mày nhìn con số trong sổ sách, những thứ này, đương nhiên đại phu nhân và quản gia trong phủ cũng không nắm được. Tam Phu nhân gần đây chi cho Bội Khải quá nhiều tiền. Cẩn Nhu nhìn mà xót xa trong lòng.
Cẩn Nhu cất cuốn sổ vào tủ rồi khóa lại. Nàng với lấy một chiếc áo khoác ngoài màu xanh lam nhạt để đi đến thăm Bội Duệ.
Dì của nàng không chịu nổi trời lạnh, xương khớp đều đau nhức, chỉ có thể nằm cả ngày ở trên giường cho đỡ khó chịu.
Trong bức rèm che mỏng manh, tiếng ho của Bội Duệ khẽ phát ra. Cẩn Nhu nghe thấy thì vội vàng bước tới, nàng nhanh chóng ngồi bên cạnh giường, vuốt lưng cho bà.
Mãi một lúc sau, Bội Duệ mới ổn định được trở lại. Cẩn Nhu trong lòng chua xót, nhưng nàng vô cùng bất lực. Đã mời không biết bao nhiêu đại phu và mua thảo dược quý về nhưng mà sức khỏe Bội Duệ vẫn không khá nên được.
- Gần đây trời lạnh quá, để con bảo người xuống nhà bếp lấy thêm than sởi cho người! – Cẩn Nhu lo lắng nói.
- Lấy đủ rồi, chỉ tại sức khỏe ta kém quá! Hôm qua Đại phu nhân sang thăm cũng đã cho thêm mấy thùng than củi, còn mang cho ta mấy loại thuốc. – Bội Duệ chỉ về phía chồng thuốc ở trên bàn. – Ngươi xem, bây giờ ta có khác gì ấm thuốc đâu. Nhìn mà phát ngán! – Bội Duệ vừa cười vừa thở dài.
- Đại nương cũng thật chu đáo! – Cẩn Nhu cười nói.
Tính ra Cao Ngạn đã mất, đại phu nhân không cần thiết quá chú trọng chăm lo cho thiếp thất của Cao Ngạn. Song bà ấy vẫn không quên, chu toàn mọi việc, ngay cả sức khỏe của tam phu nhân ốm yếu cũng đều để tâm.
Cẩn Nhu từng hỏi Bội Duệ, lẽ nào đại phu nhân không ghen sao, thì Bội Duệ lắc đầu, trong lòng đại phu nhân, tình cảm bà ấy dành cho quốc công không phải tình yêu. Đại phu nhân lấy quốc công vì gia thế, vì họ tương xứng với nhau về địa vị. Cả hai phu thê đối với nhau tương kính như tân*, nhưng tuyệt nhiên giữa họ không có chút tình cảm nam nữ nào. Cho nên năm xưa, chỉ có Bội Duệ cùng nhị phu nhân là đấu đá với nhau liên tục, vì cả hai người đều một lòng yêu quốc công, đều muốn được quốc công sủng ái, nhưng chỉ mới một lần sơ sẩy Bội Duệ đã bị đuổi về Đạt Châu.
*(Tương kính như tân: Tôn trọng nhau như khách quý.)
Lòng Bội Duệ từ khi bị đuổi về Đạt Châu đã lạnh lẽo đi muôn phần. Song Cao Ngạn đã mất, chuyện xưa chôn vùi, Bội Duệ và nhị phu nhân cũng không có lí do gì đấu đá nhau nữa. Cơ mà đương nhiên họ vẫn chán ghét nhau, gặp nhau phải nói vài câu mỉa mai bóng gió mới quen.
- Để con xoa bóp chân giúp người. Nằm cả ngày khó lưu thông khí huyết lắm! – Cẩn Nhu đi về phía cuối chân giường, thò tay vào dưới lớp chăn, bắt đầu xoa bóp bàn chân giúp Bội Duệ. Ở trong chăn mà chân Bội Duệ cũng thật lạnh, còn lạnh hơn cả tay nàng ở bên ngoài.
- Ngày nào cũng sang đây xoa bóp chân cho bà già này. Con không thấy chán à? – Bội Duệ ngả lưng về phía tường, nói với nàng. – Mấy việc này để cho bọn nha hoàn làm được rồi.
- Nếu con không tận hiếu với mẫu thân thay cho Cẩn Châu, chỉ sợ sau này, Cẩn Châu sẽ hiện hồn về dọa nạt con! – Cẩn Nhu đùa cợt đáp lại Bội Duệ.
Bội Duệ nghe thế, giật mình liếc nhìn ra phía ngoài phòng. Cẩn Nhu lại nở một nụ cười dịu dàng nói:
- Người cho rằng con thiếu cẩn thận vậy sao, vừa rồi đã phân phó nha hoàn đi làm việc khác rồi, ở đây chỉ có hai người chúng ta thôi!
- Con thật là… Tự dưng đùa như vậy, làm ta hết hồn! - Bội Duệ thở dài ra một hơi, khẽ trách móc nàng.
- Con thực sự không hiểu, nếu như ngày ngày phải sống trong bất an, giấu diếm như vậy, sao ngày trước người còn mang con về đây làm gì? Cứ để mặc con ở nhà Bội Khải cho rồi! – Cẩn Nhu vừa nói vừa luân phiên tay đấm bóp dưới chân cho Bội Duệ.
- Hồi đấy con còn quá nhỏ để hiểu chuyện, nhưng bây giờ, con cảm thấy sống như thế này không tốt chút nào cả. Còn Bội Khải nữa, ông ta càng ngày càng táo tợn, không biết đủ, chúng ta có khác nào thùng tiền không đáy để cho ông ta đào. Chỉ sợ sau này, ông ta thấy kiếm được tiền dễ quá, lòng tham nổi lên, còn đòi hỏi những thứ quá đáng hơn mà chúng ta không đáp ứng được. – Cẩn Nhu sáng sớm nay tính sổ sách không vui, bây giờ mới trút hết nỗi lòng cho Bội Duệ nghe.
- Bội Khải là anh trai của ta, cũng là cậu của con, cho tiền hắn thì cứ coi như là cho người nhà đi! – Bội Duệ lắc đầu bất lực.
- Người coi hắn là người nhà, nhưng hắn không coi chúng ta là người nhà! Nếu ở Mạc Khê mà hắn đối xử tốt với chúng ta thì người cũng đã không bị nhiễm hàn khí mà bệnh như bây giờ. – Cẩn Nhu không ưa Bội Khải, một lòng nói thẳng. Với nàng, cái loại người như Bội Khải, đã không đối xử tốt với nàng, mà muốn nàng chu cấp tiền cho hắn, thật không có lí chút nào. Nếu Bội Khải thực sự là người tốt, có lẽ Bội Duệ và nàng năm đó cũng không cần phải tìm đường thoát khỏi gia đình của hắn.
- Bội Khải sẽ gặm chúng ta tới mức không còn xương! – Cẩn Nhu hậm hực nói tiếp. – Con thà đi nói với Đại phu nhân và đại ca rằng con không phải con ruột của người, cũng không muốn nhìn người chu cấp tiền cho hắn nữa. Cùng lắm thì con bị đuổi ra khỏi phủ quốc công thôi. Còn người bệnh như vậy, hơn nữa người cũng là tam phu nhân, người sẽ không sao đâu!
- Con nói bậy gì đó! – Bội Duệ quát lớn. Sau đó bà lại ho sòng sọc. Cẩn Nhu biết bản thân đã chọc Bội Duệ tức giận, liền hối hận, lại tới vuốt ngực cho bà. Sau đó, nàng đi ra cạnh bàn, rót cho bà một cốc nước ấm.