- Ta vừa ở chỗ mẫu thân, bây giờ buổi chiều liền muốn đến thăm đại nương. Hình như mọi người cũng đang đi đến đó thì phải. – Cẩn Nhu cười cười mà nói. Nói xong, nàng chợt để ý bên vành tóc của Cẩn Huệ có chút dính tuyết. Cẩn Nhu đưa tay lên phủi chút tuyết trên đầu cẩn Huệ xuống.
Hòa Lan lúc này chợt lướt qua nhìn vào bàn tay của Cẩn Nhu. Làn da trắng như tuyết vô cùng xinh đẹp, chỉ có điều khớp tay và hình dáng tay có chút chai, không giống đôi tay nõn nà của một ŧıểυ thư chút nào.
- Biểu tỷ! Tay của tỷ rất đẹp! Không hiểu sao lại có vết chai như thế kia!
Hòa Lan hỏi câu này không phải cố ý, nàng ta không biết quá khứ của Cẩn Nhu, chỉ biết nàng mười tuổi mới được đón về kinh thành, còn trước đó Hòa Lan chỉ nghĩ là Cẩn Nhu vẫn được quốc công nuôi đúng thân phận, có kẻ hầu người hạ ở trong một ŧıểυ điền trang cách biệt nào đó mà thôi.
Bình thường, Hòa Lan ít tiếp xúc với Cẩn Nhu nên đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy da tay của Cẩn Nhu, nàng không khỏi tò mò.
- Huyện chúa! Người không biết đâu! Đại tỷ của chúng ta trước kia sống ở nhà nông, làm việc đồng áng, đương nhiên tay phải có chút thô ráp rồi! – Cẩn Linh nãy giờ im lặng, bây giờ lại mở miệng nhiệt tình nói chuyện.
- Hồi trước, ta sống trong một vùng quê ở Đạt Châu. Nhà cậu vốn làm nông, nên ta có phụ giúp mấy việc lặt vặt trong nhà. – Cẩn Nhu không ngần ngại thừa nhận.
- Ồ! Chả trách…
Hòa Lan hoàn toàn ngạc nhiên, vì đây là chuyện lần đầu nàng ấy nghe thấy. Nàng ấy nhìn dung nhan xinh đẹp của Cẩn Nhu, nghe giọng nói hòa ái của Cẩn Nhu, không ngờ nàng vẫn có chút khuyết điểm như vậy. Bất giác, Hòa Lan cảm thấy thương hại nàng.
- Để Huyện chúa chê cười rồi!
Cẩn Nhu cười cười, trong lòng không chút gợn sóng. Sao phải để tâm, vài lời mỉa mai vô nghĩa của Cẩn Linh hay cái ánh nhìn thương hại của Hòa Lan. Cũng chỉ là muỗi vo ve, làm sao đau bằng những lời chửi rủa cay nghiệt, những khi bị bỏ đói mốc meo, những trận đòn roi rách da rách thịt khi nàng không làm vừa lòng Bội Khải. Cuộc sống của những ŧıểυ thư cao quý này quá nhẹ nhàng, thành ra cũng rảnh rỗi, hay để tâm những chuyện vụn vặt.
- Hừm! Thô cái gì mà thô chứ! Muội thích nắm tay của Đại tỷ nhất, tay của đại tỷ rất ấm, trời lạnh thế này sờ vô cùng thích! – Cẩn Huệ ôm lấy cánh tay cả Cẩn Nhu, còn đan cả bàn tay của nàng ấy vào bàn tay của Cẩn Nhu.
Cẩn Huệ rất hay bênh vực Đại tỷ của nàng. Hòa Lan thấy biểu muội ruột của mình bênh người như thế có cảm giác rất lạ lùng. Tại sao Cẩn Huệ lại để tâm đến Cẩn Nhu như vậy. Chuyện cả ba vị ŧıểυ thư phủ quốc công bị bắt cóc trước kia được Cao Huyền giấu kín, không để lộ ra ngoài một chút nào. Đương nhiên Hòa Lan cũng không nɠɵạı lệ biết về sự biến đổi trong đó.
Song Hòa Lan cũng chỉ thắc mắc thế thôi chứ không nói câu gì thêm. Cả ba đều im lặng bước tới phòng khách của Đại phu nhân.
Đại phu nhân đang uống trà cùng với Cao Huyền. Bên bàn trà là một chồng sổ sách, có vẻ như hai người vừa mới nói xong chuyện gì đó liên quan đến sự vụ trong phủ.
Đại phu nhân gần đây có thói quen muốn an tĩnh niệm phật trong phòng vào buổi sáng. Từ đó, mọi người chỉ có thể cùng nhau gặp bà vào buổi chiều. Cả bốn người đi vào chào hỏi xong, ai cũng tìm chỗ để yên vị ngồi, nghe đại phu nhân nói chuyện phiếm.
Hòa Lan từ khi bước vào ánh mắt vẫn luôn ở trên người Cao Huyền.
Nàng ấy rất thích Cao Huyền.
Cao Huyền năm nay mười chín, mắt sáng như ngọc, cử chỉ ôn thuận, tuy bên trong có chút xa cách nhưng không khiến người ta ngừng rung động.
Hôm nay, khuôn mặt hắn vẫn tuấn mỹ ưu nhã như mọi ngày, ở trong nhà còn có chút buông thả, mặc đồ không quá câu nệ. Đầu hắn nửa buộc nửa phi, để mái tóc đen dài xõa phủ xuống chiếc áo lông chồn xám bạc khoác tạm bên ngoài. Còn bên trong, hắn mặc chiếc áo dài vạt chéo màu trắng đơn giản.
Cao Huyền liếc mắt nhìn xuống bốn vị ŧıểυ muội của mình. Hắn dừng lại trên người của Cẩn Nhu. Thời gian gần đây, càng nhìn nàng hắn càng cảm thấy thích mắt.
Cẩn Nhu ngồi lặng lẽ trên ghế nghe mọi người nói chuyện. Nàng tựa như một cành tuyết mai nở rộ giữa trời đông, tinh khôi, thanh tao lạ thường. Khuôn mặt trái xoan yêu kiều, làn da trắng muốt tựa tuyết, đôi mắt đen dài xinh đẹp của nàng dường như có chút lười biếng.
- Chà! Ngày đông vốn lạnh giá hiu quạnh, cơ mà nhìn những ŧıểυ cô nương xinh xắn các con quây quần một chỗ như thế này, đột nhiên ta lại thấy bớt lạnh lẽo đi nhỉ? – Đại Phu nhân ôn hòa nở một nụ cười.
Cẩn Nhu theo giọng nói của Đại phu nhân nhìn lên chỗ bà và Cao huyền đang ngồi. Cao Huyền rất nhanh điều chỉnh ánh mắt của mình, tự nhiên mà nhìn đi chỗ khác.
- Cao Huyền cũng nên lấy thê tử đi thôi. Nếu có thêm một cô nương nữa ở trong phủ quốc công, sẽ càng thêm tươi vui nhộn nhịp! – Đại phu nhân liếc mắt sắc bén nhìn về phía Cao Huyền, lời nói đầy ngụ ý.
Cao Huyền ho khụ một cái, làm bộ bị sặc nước trà. Hắn biết mẫu thân đang giận dỗi chuyện hắn nói với bà cách đây mấy ngày. Cao huyền qua tháng riêng sẽ đi đánh giặc, tức là chưa đầy một tháng nữa sẽ lên đường. Đại phu nhân biết không cản được hắn, liền đòi hắn phải cưới thê tử rồi mới được đi. Nhưng hắn lại lảng tránh nói không muốn vướng bận gì. Đại phu nhân giận đến giờ vẫn chưa nguôi.
Hòa Lan nghe xong khuôn mặt nàng càng rạng rỡ, e thẹn nhìn Cao huyền. Hắn đương nhiên nhìn ra tâm tư của vị biểu muội này, nhưng hắn cố tình lơ đi không thấy.
- Mẫu thân! Người chớ lo, rồi sẽ đến lúc thôi! – Cao huyền nói cho qua chuyện với đại phu nhân.
- Đúng vậy! Sắp đến sinh thần của ngươi rồi. Bà già như ta không nên lèm bèm cho mất vui làm gì! – Đại phu nhân trừng mắt nhìn hắn.
Đại phu nhân tự nhận là già, nhưng thật ra mới có bốn mấy tuổi. Tuy bề ngoài bà khiến cho người ta kính nể và áp lực, song khuôn mặt của bà trẻ trung so với độ tuổi thật. Cao Huyền biết mẫu thân chỉ không vui, qua mấy ngày là cũng hết giận. Nên hắn cũng chỉ cười lảng đi mà không nói gì thêm.
- Biểu Ca! Huynh có muốn cái gì đặc biệt trong sinh thần năm nay không? – Hòa Lan cất tiếng hỏi.
- Ta không phải người quá coi trọng chuyện quà cáp. Muội tặng cái cái gì thì ta nhận cái đó! – Cao Huyền ôn tồn đáp.
Cẩn Nhu ngồi một bên khẽ thở dài. Với địa vị của Cao huyền, muốn cái gì thì cần người khác tặng hay sao. Nhưng đám quý tộc quan lại này hàng năm luôn luôn tổ chức sinh thần, rồi cứ tặng đồ quý châu báu cho nhau như vậy. Một cách để duy trì mối quan hệ, đồng thời lấy lòng nịnh bợ. Hại nàng mỗi lần đến sinh thần người nào người nấy đều đau đầu không ít. Đồ quý hiếm nàng cũng không có nhiều, nhiều khi còn phải đi kiếm mòn mắt.
Tính keo kiệt của Cẩn Nhu nổi lên, nàng quá đau lòng cho cái túi tiền của mình mà.