Cao Huyền lấy con diều trong tay Cẩn Nhu. Lực tay hắn nắm chặt lấy tay nàng, còn dùng đầu ngón tay lặng lẽ miết nhẹ vào làn da trắng màu tuyết của nàng một lát. Cẩn Nhu nhíu mày, muốn rút mà rút không được. Còn Cẩn Huệ và Cẩn Linh dường như cũng không để ý thấy khoảnh khắc kì cục này.
Cao Huyền làm mẫu, thả diều lên cao, đứng thong thả ngắm diều một lúc, mới quay sang bên cạnh hỏi Cẩn Nhu đã biết cách chưa.
Cẩn Nhu hơi ngẩn người ra, tính sẽ gật đầu kêu là nàng đã biết. Ai bảo vừa nãy nàng lí do lí trấu, đã nói không biết thì đâm lao đành phải theo lao thôi.
Đột ngột, Cao Huyền dùng tay kéo mạnh, Cẩn Nhu đang lúc không phòng bị, lăn vào người của hắn. Cao Huyền vòng tay ra đằng trước, trao lại dây diều vào tay Cẩn Nhu. Hắn cúi xuống, miệng hắn kề gần vào tai Cẩn Nhu đến mức nàng có thể thấy được luồng hơi nóng hổi âm ấm phả tới.
- Cầm chắc nếu không sẽ tuột bay mất!
- Ca ca! Diều bay rồi, có phải huynh không cần đứng gần muội như vậy không? – Cẩn Nhu ngước lên nhìn sắc mặt hắn, rón rén hỏi.
- Sao? Thế này mà muội kêu gần à? Ta thấy chưa đủ gần đâu. Nhu nhi! Thế này mới được gọi là gần. – Cao Huyền mỉm cười ái muội, cánh tay rắn chắc vừa nãy đang hờ hững giờ mới thực sự siết mạnh người Cẩn Nhu, mang toàn bộ người nàng sát rạt vào người của hắn.
Cẩn Nhu hết hồn, tim nhảy dựng lên một cái. Cẩn Linh với Cẩn Huệ đang ở đây, sao Cao Huyền chỉ làm mấy hành động kì quái với mỗi nàng như vậy.
Nàng bị ôm chặt eo không nhúc nhích được, nhìn sang Cẩn Huệ lẫn Cẩn Linh thấy hai muội ấy không để ý gì mấy.
Cẩn Linh bắt đầu nghịch thử đồ chơi mới. Cẩn Huệ đưa tay che nắng trước trán cho đỡ chói, mải tập trung nhìn cánh diều bay phần phật trên trời.
Cẩn Huệ còn nhỏ và vô tư nên chắc nàng không nhận ra. Đại ca nàng hôm nay thân thiện với trưởng tỷ quá mức. Hoặc nàng đã quên rằng Cao Huyền ba năm trước rất không quan tâm tới tỷ tỷ nàng, đến nhìn cũng không thèm nhìn chứ nói gì là dạy thả diều. Lại còn tỏ vẻ quấn quít chỉ bảo nhiệt tình như thế, trời nên đổ mưa to chứ không phải là nắng ráo.
Cẩn Nhu vừa khó hiểu vừa bất lực ngước lên lần nữa, mắt mở to nhìn thẳng vào khuôn mặt Cao Huyền để tìm câu trả lời. Cao Huyền thấy nàng như vậy, khuôn mặt anh tuấn của hắn chỉ khẽ nở một nụ cười, môi nhếch lên đầy vẻ trêu chọc.
Trong lúc hai người đang giằng co âm thầm với nhau. Đột nhiên Mã tổng quản đi đến. Sai thuộc hạ trong phủ dẫn lấy một nữ nha hoàn quăng xuống trước mặt hắn mà nói:
- Theo cách của Hầu gia, đã bắt được thủ phạm trộm tiền trong kho rồi! Nàng ấy khai là lén trộm tiền cho tình nhân bên ngoài.
Cẩn Nhu nhớ mấy tuần trước, thủ kho kêu bị mất mấy lượng bạc, không biết do ai lấy. Đại phu nhân đang điều tra mà không ngờ Cao Huyền mới về vài ngày đã bắt được rồi.
- Hầu gia muốn giải quyết thế nào?
Mã tổng quản hỏi. Cao Huyền không buồn nhìn, chỉ có thanh âm lạnh lẽo phát ra từ hắn:
- Những chuyện thế này mà cũng dám làm, phủ quốc công phải chăng quá dễ dãi rồi mới để một nữ nô tì có lá gan như thế? Là bình thường không đủ nghiêm khắc, phạt quá là nhẹ, khiến các người cảm thấy có thể càn quấy? Mang ra ngoài đánh chết đi!
Cao Huyền quay sang thấy mặt Cẩn Nhu tái xanh thì khựng lại, sửa lời một chút:
- Được rồi, cũng không cần đánh chết, đánh mười gậy răn dạy, cho những nô tài trong phủ thấy một chút rồi bán vào lầu xanh lấy chút lượng bạc bù vào đi. Có gì thì bảo gã tình nhân kia chuộc ngươi.
- Hầu gia, ngài tha cho nô tì lần này đi, nô tì không dám nữa!
Nữ nha hoàn thất kinh hét lên, rất nhanh bị Mã tổng quản bịt miệng lôi ra ngoài, không còn nghe thấy tiếng gì nữa. Cẩn Huệ đứng bên cạnh cũng chỉ khẽ lè lưỡi.
Cẩn Nhu để mặc cho bàn tay run rẩy của mình bị Cao Huyền nắm chặt. Nàng rất nhát gan, nên tận từ đáy lòng, nàng rất khiếp sợ hắn. Cẩn Nhu làm sao có thể bất cẩn quên được đây mới là mặt thật của Cao Huyền.
Tội của nàng còn nặng hơn nữ nha hoàn kia rất nhiều nha. Hắn biết nàng là đồ giả mạo liệu hắn có đánh chết nàng theo người muội muội ruột thịt, theo người con đã mất của tam phu nhân không.