Vài ngày sau, người hầu bên Cẩn Huệ mời nàng sang chỗ muội ấy chơi thả diều. Vừa tới khuôn viên rộng trong phủ, Cẩn Linh không biết từ đâu nhảy ra nói kháy nàng:
- Ai da! Tỷ tỷ! Lâu quá rồi mới thấy mặt trưởng tỷ đấy, tưởng tỷ đã hóa thành cây khô héo trong góc phòng, không ngờ còn đi lại được đấy!
Cẩn Linh là con gái do nhị phu nhân sinh ra, nhỏ hơn nàng một tuổi. Nhị phu nhân không thích tam phu nhân, cũng không thích nàng. Tam phu nhân từng ám chỉ với nàng rằng việc bà bị đuổi về Đạt Châu có liên quan tới nhị phu nhân, dặn nàng phải cẩn thận.
Cẩn Linh có lẽ đã bị ảnh hưởng từ mẫu thân nên không thích Cẩn Nhu. Với lại nàng ta được nhị phu nhân cưng chiều từ bé, còn là ŧıểυ thư khuê các quý tộc, nàng ta có chút khinh thường vị tỷ tỷ có quá khứ sống ở thôn quê xa xôi nghèo nàn.
Tuy mười tuổi Cẩn Nhu đã không còn làm lụng việc nông nữa nhưng tay của nàng không được mịn màng như các vị ŧıểυ thư được nuôi trong lồng son từ bé. Hơn nữa, sau khi vào phủ Cẩn Nhu cũng không có tài cán đặc sắc gì để nàng ta bội phục cả.
Thê thảm hơn, vào mấy tháng trước Cẩn Nhu còn bị từ hôn, mười tám tuổi không có mối hôn sự nào để gả đi, khiến Cẩn Linh cảm thấy có người tỷ tỷ như nàng thật mất mặt.
Cẩn Linh thì đã có mối hôn sự, vào tháng sau nàng ta sẽ được gả cho Khang vương làm trắc phi. Nghe nói là đi hội tết nguyên tiêu tình cờ gặp mặt, hai bên vừa gặp đã yêu, tình trong như đã. Khang vương khẩn cầu bệ hạ ban Cẩn Linh làm trắc phi của mình. Tuy chỉ là vợ lẽ nhưng đối với Cẩn Linh lấy được vương gia đã là thêm phần vinh hiển.
Cẩn Nhu nghe Cẩn Linh hạnh họe mình, thái độ vô cùng bình tĩnh, dù sao cũng không phải lần đầu. Nàng không muốn chấp nhất chuyện vặt vãnh này cho thêm phiền. Cẩn Nhu khẽ cười:
- Nhị muội khéo đùa đấy!
Cẩn Huệ từ xa vô tư chạy đến bên cạnh Cẩn Nhu. Nàng liền khoe cho Cẩn Nhu xem mấy con diều mới.
Cẩn Nhu vui vẻ với Cẩn Huệ, xem xét mấy con diều một lúc, tiếc nuối nói:
- Diều đẹp, chỉ là tỷ không biết thả, thôi thì hai muội chơi đi, tỷ đứng nhìn hai muội là được.
- Không biết thì để muội chỉ cho tỷ, vừa nãy muội thử rồi, dễ lắm!
Cẩn Huệ nói xong, chạy một mạch ra xa cùng chiếc diều. Mấy bữa nay trời nổi gió, diều dễ dàng bay.
- Tỷ ấy không hứng thú thì thôi chứ! Tỷ ấy lười như vậy… - Cẩn Linh lắc đầu, nói xen vào.
- Không sao, tỷ tỷ phải thử mới biết được!
Cẩn Huệ phớt lờ lời của nhị tỷ, hớn hở cầm con diều đưa cho đại tỷ. Cẩn Nhu đúng là lười thật chứ không phải nàng không biết thả, song nàng hơi xiêu lòng trước đôi mắt long lanh của Cẩn Huệ, bệnh cả nể của nàng tái phát, thôi thì thả một chút cho vui vậy. Nàng cầm con diều trong tay Cẩn Huệ, sau đó bước ra chỗ đất trống, cố gắng chạy vài bước. Nhưng do không nhìn về phía trước, đầu nàng chỉ chăm chăm ngoảnh phía sau nhìn xem con diều có bay lên được không. Có người bước tới, đầu Cẩn Nhu lập tức va vào, hoàn toàn có thể nhận ra được đó là lồng ngực rắn chắc của nam nhân. Nàng hốt hoảng ngước lên.
Hôm nay Cao Huyền mặc một bộ đồ màu lục nhạt, toàn thân toát ra nhu ý, dịu dàng ấm áp, khác với dáng vẻ uy nghiêm lẫm liệt trong quan phục thường ngày. Hắn không chút khó chịu, lại còn tỏ vẻ thích thú, mỉm cười với Cẩn Nhu:
- Không ngờ Nhu nhi cũng có nhã hứng với hoạt động bên ngoài như vậy. Ngày trước chỉ thấy Nhu nhi cắm đầu trong thư phòng mà thôi.
Hắn vừa nói vừa lấy tay vuốt lấy hai bên vai nàng. Cẩn Linh và Cẩn Huệ không để ý đến chuyện này chỉ tiến lên chào Đại ca một cái.
- Tỷ Tỷ thật vụng về, thả diều chạy mà diều cũng không bay được. Đã thế mắt để đâu không biết mà va phải Đại ca. - Cẩn Linh cười khúc khích.
- Đúng vậy! Nhu nhi nhiều khi rất lơ đãng, có chút vụng về là khó tránh khỏi. Nhu nhi muốn cho diều bay, để ta dạy muội. Lại đây nào! – Cao Huyền vẫy nàng lại gần.
Giọng Cao Huyền rất ôn hòa trầm ấm tương phản với tông giọng cao vút của Cẩn Linh. Dù vậy vẫn làm cho Cẩn Nhu cảm thấy cả người nổi da gà, lông tơ dựng đứng, chỗ nào trên người nàng cũng đều cảm thấy không ổn.