Cao Huyền là con trai trưởng của quốc công Cao Ngạn, một công thần hiển hách ở triều đình. Ngay cả mẫu thân hắn cũng xuất thân cao quý trong hoàng gia. Sớm đã nhận phong Hầu, tư chất khi còn nhỏ đã khiến người khác ngưỡng mộ, hắn chưa hề lộ vẻ kiêu ngạo, hành động thận trọng vững vàng.
Khi nàng mới vào phủ, hắn đã tỏ vẻ không ưa thích gì vị muội muội là nàng. Cẩn Nhu cũng biết Cao Huyền tuy bên ngoài nho nhã, ôn hòa nhưng bên trong thì hắn rất âm trầm, khó lường không ai biết hắn nghĩ gì. Đằng sau, hắn còn làm biết bao nhiêu chuyện khó nói, từ sớm đã bị cuốn vào những âm mưu quyền lực nhuốm máu tanh trong triều đình. Chỉ có muội muội Cao Cẩn Huệ mới làm nũng dây dưa kì kèo được với hắn.
Cẩn Nhu thì khỏi nói, lá gan nàng quá nhỏ, không dám gây chuyện. Nếu người ta không thích nàng thì nàng cứ né ra là được. Ba năm trước, Cao Huyền xung phong đi cùng tướng quân Đắc Bạt đi đánh giặc nɠɵạı xâm phía Bắc. Lại nghe nói mấy tháng trước, ngoài biên thùy, hắn lập công lớn, trận chiến ở Hồ Tuyền trấn động, khiến cho quân địch vừa kinh hãi vừa tổn thất nặng nề, vội đề nghị cầu hòa. Cao Huyền còn lấy được hai thành của quân địch. Giờ tiếng tăm hắn vang danh khắp kinh thành, hoàng đế vui mừng khôn xiết. Đủ để thấy tương lai phong quang vô hạn của vị Thanh An Hầu trẻ tuổi này.
Cao Huyền trở về làm Cẩn Nhu cảm thấy cuộc sống thoải mái của nàng sắp kết thúc rồi. Cao Huyền vốn không ưa nàng, thấy nàng đã mười tám mà chưa lấy được phu quân, còn ở trong phủ ăn bám. Hắn không ngứa mắt mà làm khó gì nàng chứ. Việc Cao Huyền muốn làm, đại phu nhân muốn ngăn cũng không được.
Nghĩ nghĩ một hồi, Cẩn Nhu tựa đầu vào cột tròn bên cạnh, ngửi mùi gió thanh mát mùa hè cảm thấy khoan khoái dễ chịu, lười biếng vứt hết suy nghĩ mà ngủ thiếp đi...
Một buổi chiều trời đẹp gió mát thế này, không ngủ một giấc thì hơi phí.
Đang trong cơn thoải mái mơ màng, đột ngột, Cẩn Nhu cảm giác có một bàn tay to lớn, lạnh lẽo cùng gồ ghề đang chạm vào má nàng, vuốt nhẹ xuống cổ nàng khiến nàng giật mình, lập tức tỉnh dậy quay người lại xem là ai.
- Á! Đại …đại ca…!
Cẩn Nhu mở to mắt, ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt người kiia, lắp bắp lên tiếng. Người nam nhân kia thấy nàng đã tỉnh, thu tay lại, ánh nhìn sâu thẳm, ý cười nhàn nhạt mà nói:
- Muội không ở trong phòng ngủ, chiều tối ngủ ngoài này lỡ bị nhiễm gió lạnh rồi đổ bệnh thì phải làm sao?
Cẩn Nhu thực bị dọa. Cao huyền về lúc nào, không ai báo cho nàng. Mà hắn đến chỗ nàng quan tâm nàng như vậy làm gì. Không phải hắn rất không thích nàng, luôn tránh mặt nàng sao.
Không để nàng suy nghĩ thêm, Cao Huyền tiếp lời:
- Ta vừa về đã đi thăm mẫu thân và Huệ nhi rồi. Chợt nhớ đến muội, thật tò mò dáng vẻ ba năm không gặp muội sẽ như thế nào!
Hắn không nói thì thôi, nói rồi còn làm nàng khiếp sợ hơn. Cao Huyền từ khi nào quan tâm đến nàng? Không phải đi đánh giặc bị đập vào chỗ nào trên đầu rồi chứ.
Cao Huyền đỡ nàng đứng lên, cánh tay hắn vòng qua eo nhỏ. Cẩn Nhu cảm thấy cánh tay dường như đang cố tình chuyển hướng trượt xuống sờ qua mông mềm của nàng một cái. Cẩn Nhu trừng mắt kinh ngạc nhìn về phía Cao Huyền. Hắn điềm nhiên như không, tựa hồ như đó là tai nạn, lấy áo khoác ngoài mỏng từ trên người khoác cho nàng.
- Để ta đưa muội vào phòng!
Cẩn Nhu không chịu nổi sự quỷ dị này, liền lập tức từ chối:
- K..không… cần, muội tự vào phòng được!
Nói liền, Cẩn Nhu ba chân bốn cẳng chạy biến. Không để ý ánh mắt sâu xa phía sau đang nhìn mình.
Vừa vào phòng, đóng cửa lại, Cẩn Nhu chỉ cảm thấy rét lạnh người. Hắn vừa vuốt mông nàng à? Hay nàng bị ảo giác?
Bây giờ hắn về rồi, hắn là chủ nhân của cái phủ này, sau này nàng phải làm gì chứ? Cuộc sống bình đạm của nàng chấm dứt rồi. Cẩn Nhu đột nhiên cảm thấy Cao Huyền trước khi đi đánh giặc vẫn còn tốt. Lúc đó hắn rất lạnh lùng với nàng, không quan tâm nàng, nhưng cũng không làm gì khó dễ cả, nàng thấy lúc đó cuộc sống vẫn dễ chịu lắm.
Nhưng màn chào hỏi tận tình của Cao Huyền vừa rồi đối với nàng là ý gì vậy… Có lẽ là nàng nghĩ quá nhiều rồi, hắn chỉ là thực sự muốn quan tâm nàng như muội muội, thương nàng trơ trọi bơ vơ do tam phu nhân mất sớm nên mới đến thăm nàng. Đã thế nàng thảm thương đến mức bị từ hôn, tiếng xấu đồn xa, không ai muốn lấy.
Cẩn Nhu đau đầu nhăn trán.