Mùi hương hoan ái tràn ngập trong phòng ngay cả ngày hôm sau cũng chưa tan đi.
Cẩn Nhu mệt mỏi, chậm rãi cử động cơ thể, nhìn ánh nắng xuyên qua vách giấy đổ xuống sàn. Cả người nàng dấy lên đau nhức, nhất là phần eo. Phía dưới giữa hai chân thì tê rát kinh khủng.
Cao Huyền cũng vừa lúc đấy đi vào, trên tay cầm một chiếc bình nhỏ màu xanh nắp đỏ. Cao Huyền không nói không rằng ngồi xuống lật tấm chăn trên người Cẩn Nhu ra. Cẩn Nhu nhanh chóng dùng tay ngăn cản:
- Huynh làm gì vậy? Không được!
Nói gì thì nói, bây giờ cơ thể nàng trần trụi trong chăn. Không phải hắn định làm tiếp chứ. Cẩn Nhu vô cùng hãi hùng, nàng sao chịu nổi.
- Nghĩ gì vậy? Ta giúp muội bôi thuốc, chỗ đó sưng đỏ lên rồi! - Hắn mỉm cười trêu chọc.
- Huynh để đó, không cần, ta tự làm! - Cẩn nhu vẫn nhất quyết không bỏ chăn ra.
- Muội xấu hổ cái gì, có chỗ nào của muội ta chưa thấy! Mà chỗ đó ta nhìn kĩ nhất, muội cũng không thấy kĩ bằng ta. – Cao Huyền thản nhiên nói.
- Huynh… huynh...!
Cẩn Nhu đỏ mặt tía tai. Không ngờ Cao Huyền có thể vô sỉ, mặt hắn lại dày như vậy.
Không nói hai lời, mặc cho nàng giãy giụa, hắn cũng lôi được nàng từ trong chăn ra, một tay banh chân, một tay bôi thuốc.
- Yên nào…
Cao Huyền nhẹ giọng an ủi, đồng thời đưa ra hai ngón tay dài chạm nhẹ vào môi nhỏ ở giữa hai chân nàng để bôi thuốc, mị thịt bị chạm vào khẽ run rẩy. Sau đó, rất nhanh, Cẩn Nhu cảm nhận được thứ chất lỏng lành lạnh, khiến cho chỗ đó dịu hẳn, nàng ngưng cựa quậy người.
Nàng trở lên ngoan ngoãn, nhưng vẫn vô cùng xấu hổ, nàng vùi đầu xuống nệm, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Cao Huyền nhìn thấy mép hoa huyệt của nàng hôm qua bị hắn cọ đến sưng đỏ thì khẽ chép miệng:
- Thật đáng thương!
- Vậy sao không biết nhẹ chút!
Cẩn Nhu phẫn uất làu bàu nhỏ tiếng vừa đủ cho chính nàng nghe.
- Làm nhiều muội sẽ quen thôi! - Cao Huyền tai thính, nghe thấy lập tức đáp lại.
Cái tên khốn này!
Cẩn Nhu đương nhiên chỉ dám nghĩ thầm chứ không dám thể hiện ra ngoài.
Cao Huyền giúp nàng lấy quần áo mặc rồi bế nàng xuống giường. Ăn trưa xong lại bế nàng vào lòng mà ôm ấp dây dưa sờ nắn thêm. Nếm được mùi vị của mĩ nhân, hắn không còn giận việc nàng bỏ trốn hôm qua nữa.
Nhưng đổi là Cẩn Nhu giận hắn. Hắn cưỡng ép nàng, chiếm đoạt lấy nàng. Nhưng nàng làm gì được hắn, nàng giờ như con tôm con tép, chỉ đành mặc cho hắn nhai trong miệng.
Cẩn Nhu đã tự nhận thức rõ ràng.
Hối tiếc bản thân nàng đã hỏng đầu, mất tỉnh táo đến mức đắm chìm vào trong sự tử tế dịu dàng bất thường của hắn, nàng nhận ra quá trễ, lại còn phản ứng quá chậm nên bị hắn cắn nuốt sạch sẽ mất rồi.
Cẩn Nhu đã gần qua tuổi gả chồng, với nàng mà nói, gả cho người nào đó, làm vợ người nào đó, chung giường với người xa lạ nào đó là chuyện bình thường. Ở trong cái xã hội này, toàn phải theo sắp xếp trưởng bối trong nhà để lấy một đối tượng môn đăng hộ đối. Hầu như phụ nữ đến tận đêm tân hôn mới biết mặt đối phương tròn méo như thế nào là chuyện quá đỗi bình thường. Không là Cao Huyền thì cũng là một người khác… Nàng thở dài.
Thực tế nàng bây giờ chỉ có một thân một mình, người thân duy nhất là Bội Khải thì quá tồi tệ… còn nàng cũng chẳng phải dạng người cứng rắn hay mạnh mẽ gì cho cam…
Cẩn Nhu tự an ủi, đi tìm lạc quan cho bản thân mình. Đúng là thế, Nàng không phải người quá quyết đoán, quá cực đoan.
Nàng tự ví bản thân mình giống như dây leo, có thể dễ dàng uốn nắn, nàng không cần sống quá cứng rắn. Nếu gặp phải thứ gì chặn đường hoặc ngăn cản, nàng sẽ chỉ thử vượt qua một vài lần, nếu không vượt qua được thì nàng sẽ dừng lại. Thay vì lao đầu vào chiến đấu, làm cho bản thân mình trở nên thân tàn ma dại, thì nàng sẽ học cách thích nghi, chờ đợi và nghĩ cách, tìm ra một con đường khác dễ đi hơn.
Cẩn Nhu muốn bảo toàn bản thân tốt nhất có thể. Đó là cách nàng sinh tồn trong mấy năm qua.
Chừng nào Cao Huyền còn hứng thú thì có làm gì đi chăng nữa cũng vô ích. Tạm thời ngoan ngoãn làm một ŧıểυ thiếp nhỏ được sủng ái một thời gian. Sau này, chỉ cần hắn chán nàng, thì nàng cũng dễ dàng rời đi hơn. Lúc đó, nàng sẽ đường đường chính chính mà đi, không cần phải khổ sở lén lút bỏ trốn làm gì cho mệt người. Nàng đoán nàng chỉ là sự hứng thú nhất thời của Cao Huyền.