Vài năm sau, một lần làm nhiệm vụ cho hoàng đế, gặp phải tai nạn nhỏ, Cao Huyền bị thương khá nặng. Hắn không về phủ để tránh làm lớn chuyện mà âm thầm chạy về sơn trang trong rừng của gia tộc để dưỡng thương, không ngờ đụng phải các ŧıểυ muội của hắn đang lúc dạo chơi ở đó.
Cẩn Nhu không nhận ra vì lúc đấy hắn đã dịch dung. Hắn đành nói dối bản thân gặp cướp, chẳng may bị thương, may mắn lắm mới thoát được chạy đến đây. Nàng dù bán tính bán nghi, song thấy hắn đang nói chuyện dở dang đã lăn ra ngất xỉu, sắc mặt trắng bệch, máu chảy lênh láng. Nàng đành đưa hắn vào trong sơn trang. Chỉ có Ôn tổng quản ở đấy nhận ra Cao Huyền nhưng bên ngoài ông ta không thể để lộ bất cứ điều gì trước các vị ŧıểυ thư. Những thứ chủ nhân làm là tuyệt mật, ngay cả đại phu nhân cũng không hề biết.
Dưới sự giúp đỡ của Ôn tổng quản, Cẩn Nhu mang đại phu đến chữa trị, đại phu nói hắn bị thương nặng, không nên cử động trong vòng một tháng.
Cẩn Linh cùng Cẩn Huệ đều có mặt tại sơn trang, thấy Cẩn Nhu cưu mang một tên rách nát như vậy, Cẩn Linh lại muốn đuổi hắn đi. Cẩn Nhu quyết không chịu. Cẩn Linh viết thư mách với đại phu nhân. Mẫu thân hắn biết chuyện tạo sức ép, sơn trang của Cao gia đâu phải là chỗ cho người lạ ra vào.
Hắn bị thương như vậy, Cẩn Nhu không đành lòng đuổi hắn ra ngoài, chỗ này là vùng núi hẻo lánh, đuổi người ra khỏi đây chẳng khác nào đẩy người vào nguy hiểm. Nàng với một nha hoàn khác tính toán, khiêng hắn đang bị thương, đem giấu hắn trong phòng huynh trưởng của Cao Huyền.
Không hiểu bằng cách nào đó, nàng có được chìa khóa từ Ôn tổng quản, hoặc là ông ta mắt nhắm mắt mở cho nàng trộm. Nàng cho rằng nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Huynh trưởng của nàng là hắn, rất ghét có người lảng vảng gần phòng mình. Bây giờ huynh trưởng không có ở đây, vậy thì đương nhiên là nên giấu người ở phòng của hắn.
Cao Huyền không vui với việc Cẩn Nhu dám giấu một nam nhân lạ trong sơn trang cho dù có là chính hắn giả dạng. Nhưng ngày qua ngày, nằm một chỗ nhàm chán, hắn thấy chuyện này cũng thú vị. Thế là hắn ngoan ngoãn nằm im trong căn phòng của chính mình mà không phải là mình, muốn nhìn nàng bày được trò lén lút gì ở đằng sau mắt huynh trưởng là hắn.
Lúc đầu, Cẩn Nhu còn sai nha hoàn đến đưa cơm, chăm sóc vết thương cho hắn. Nhưng nha hoàn kia rất sợ bị phát hiện, ném cơm bên cạnh rồi ngay lập tức vọt ra ngoài. Nàng ta có lẽ hận không thể khuyên đại ŧıểυ thư Cẩn Nhu vứt hắn ra ngoài đường cho rồi. Giấu người trong phủ như vậy thật sự không khác nào tìm phiền phức. Được một tuần, nàng ta quả thực không chịu nổi, khóc lóc với Cẩn Nhu không muốn làm, còn định lén lút đi nói với Cẩn Linh.
Cao Huyền sai Ôn tổng quản đem nàng ta đến chỗ hẻo lánh nào đấy làm việc khác, không để nàng ta tiếp cận với Cẩn Linh hay người hầu hạ của các ŧıểυ thư, tránh làm phiền trò chơi nhỏ trong lúc buồn chán nằm một chỗ của hắn.
Cẩn Nhu không dám ép nha hoàn nào mạo hiểm nữa, đành tự đi đưa cơm và đổi thuốc. Bộ dạng nàng rón ra rón rén đi vào và đi ra, bây giờ trong mắt hắn trở nên đáng yêu lạ kì.
Ôn tổng quản vẫn luôn cho người bí mật chiếu cố hắn, đáng lẽ nàng không cần đến làm gì.
Nhưng việc được nàng săn sóc là một chuyện khác hẳn, nàng sợ hắn hành động bất tiện, từng cử động đối với hắn đều chăm chút, cẩn thận và nhẹ nhàng, hương thơm trên người nàng thanh thoát dịu mát, dễ ngửi vô cùng. Mỗi lần nàng tìm đến là mỗi lần trái tim hắn nổi lên một cỗ cảm xúc mềm mại không thể diễn tả.
Hóa ra, vị thứ muội này có thể đối xử với người khác dịu dàng điềm đạm đến vậy, một trời một vực với vẻ mặt hận không thể làm một con rùa rụt cổ, chuồn nhanh vào hang ổ trước mặt huynh trưởng của nàng.
Một tháng trôi qua rất nhanh, hắn hồi phục kha khá, nàng lúc này mới chột dạ áy náy nói với hắn:
- Không hiểu sao lần này giấu được ngươi lâu vậy! Thật may mắn là huynh trưởng bận rộn ở kinh thành nên không về đây. Nhìn vậy thôi chứ ta nhát gan lắm, một tháng vừa rồi ta ăn không ngon, ngủ không yên vì ngươi. Ta không thể để ngươi ở đây nữa, khỏe rồi thì nên đi đi.
Hắn bật cười tỏ vẻ thông cảm, buông thêm vài câu ân nghĩa cảm động, giả vờ lưu luyến tạm biệt nàng. Điều đau khổ là, diễn phải diễn cho trót, hắn theo hướng dẫn của nàng, tự rời phòng ngủ mình, nhảy qua tường, chạy về kinh thành lúc nửa đêm.
Khi trò chơi ngắn ngủi này kết thúc, Cao huyền phát hiện ra bản thân hắn rất tham luyến khoảnh khắc được nàng chăm sóc.
Hắn là Thanh An hầu, là trưởng tộc của Cao gia, bề ngoài tuy giữ hòa khí không ít, nhưng bên trong, tay hắn đã sớm nhuốm máu, làm việc cứng rắn tàn nhẫn.
Phụ mẫu nghiêm khắc, chưa từng đối xử nhẹ nhàng mềm mỏng với hắn. Cao Huyền là người thừa kế duy nhất, là đứa con trai duy nhất Cao Ngạn có. Bao nhiêu kì vọng, bao nhiêu tâm huyết, bao nhiêu con mắt dòm ngó, phụ thân yêu cầu hắn phải trở nên mạnh mẽ và hoàn hảo. Mỗi một lần hắn làm gì sai phạm, phụ thân sẽ cầm roi đánh hắn không nhân nhượng.
Mẫu thân đối với hắn không khác gì, ngay cả khi hắn còn bé, có một lần hắn bị bệnh cảm, đứng dậy khỏi ghế liền đầu óc choáng voáng đến mức lăn ngã ngay xuống đất, bà ấy cũng không cho ai bước tới đỡ hắn dậy, nói hắn là nam nhi đội trời đạp đất, sao lại bị tí bệnh cảm sốt đánh gục được. Hôm ấy, vì quá mệt, hắn đã tự bò lết trên sàn gạch, từ phòng khách về đến phòng ngủ, để cho mẫu thân biết rằng hắn kiên cường đúng như mong đợi của bà.
Cao Ngạn mất sớm, người mong Cao Huyền rơi xuống theo phụ thân cũng vô cùng nhiều. Hắn gồng gánh gia tộc thay phụ thân, chơi trò cân bằng quyền lực trong triều đình để giữ vững địa vị. Hắn không bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ đem lòng yêu thích một ai đó, trở thành thứ mềm yếu đáng ghét như vậy.
Dần dà, hắn phải chấp nhập một sự thật, rõ ràng là hắn thích nàng, không phải kiểu thích huynh trưởng dành cho muội muội. Hắn rất đau đầu suy nghĩ, có phải hắn là đồ biến thái, có sở thích loạn luân với muội ruột của mình không? Lạ thay, hắn với Cẩn Huệ hay Cẩn Linh đều không có cảm giác như vậy.
Cái thích này là bắt đầu từ khi nào, là khi hắn phát hiện ra đằng sau dáng vẻ nhu nhược, khù khờ, nhút nhát của nàng là một con người giỏi lắt léo, dễ thích nghi với mọi hoàn cảnh cùng với tinh thần lạc quan hiếm có. Hay là từ sau khi được nàng che giấu săn sóc, nàng đối với hắn mềm mỏng và dịu dàng.
Hắn không biết, cũng không phân tích được. Cho dù có phân tích thì vẫn cho cùng một kết quả mà thôi.
Khi phát hiện ra cảm xúc sai trái này, Cao Huyền luôn phải kiềm chế, sợ bản thân mộng du nhảy tường, chạy vào nơi nàng ở, ôm lấy nàng, lấp đầy cảm giác muốn độc chiếm nàng cho riêng mình.
Cao Huyền nghĩ hắn thực sự đã hỏng rồi. Hắn càng hỏng thì càng tỏ ra chán ghét nàng hơn. Hy vọng cách xa nàng một chút, hắn sẽ nguôi ngoai dần. Thậm chí vào ba năm trước, Cao Huyền còn nhảy ra chiến trường, ngoài lập công danh ra, thì hắn muốn bản thân có thể quên được nàng.