Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy

Chương 44 - Chương 42

Trước Sau

break
Edit & Beta: Tịnh Hảo

Trường đại học A và đại học C cách nhau không xa, đi ba trạm tàu điện ngầm. Giữa hai trường có con đường Học Phủ, trung tâm thương mại, quầy hàng, bán hàng rong đều tụ tập ở đây, là nơi sinh viên đại học ở vùng ngoại thành đại học thường đến.

Khai giảng hơn hai tháng, Phương Huỳnh dần dần thích ứng với cuộc sống ở thành phố mới. Mẫn Gia Sênh cũng học khoa luật ở đại học C, hơn nữa vừa đúng ở ký túc xá sát vách với Phương Huỳnh. Mặc kệ là lên lớp, ăn cơm vẫn đi chơi, hai người luôn đi chung với nhau.

Cuối tháng mười, Phương Huỳnh cùng trong một đội biện luận với Mẫn Gia Sênh, tân sinh viên thi đấu thuận lợi tiến vào trận chung kết, người toàn đội ăn liên hoan. Một bàn người ngồi vây quanh thành vòng tròn, chiếm hơn phân nửa quán nướng, lập luận thảo luận giữa lửa cháy khói hun, mang tính điển hình của một vụ án bác biện.

Trừ người của đội biện luận ra, Biên Du - nhân vật cấp “nguyên lão” đang học nghiên cứu, người vừa giúp cho đội biện luận lập công lao hiển hách, hôm nay cũng đã tới. Biên Du là người vô cùng uyển chuyển cả trong thi đấu và trong cuộc sống, anh ấy từng là sinh viên đại học thi biện luận cấp quốc gia đạt được vinh hạnh đặc biệt, có quá trình biện luận hay nhất, cũng là học sinh mười tốt của đại học C năm ngoái.

Đội sinh viên mới vừa thi biện luận, đương nhiên càng thêm tôn sùng nhân vật quan trọng này, bởi vậy hơn phân nửa thời gian, đều là Biên Du tâm sự đủ loại sự tích anh dũng về cuộc thi năm đó của anh ấy.

Ly của Mẫn Gia Sênh đã rỗng, lén lấy nước trái cây đặt ở một bên qua, vừa lén hỏi Phương huỳnh: “Cậu còn muốn không?” Có được câu trả lời khẳng định, liền rót đầy hai ly rỗng của hai người.

Phương Huỳnh chồm qua, thấp giọng hỏi: “Có cảm thấy quán nướng này rất bình thường không?”

Mẫn Gia Sênh: “Tớ cảm thấy tất cả đồ ăn ở nơi này, trừ hải sản ra, đều rất bình thường.”

Phương Huỳnh: “Muốn về nhà.”

Mẫn Gia Sanh: “Muốn về nhà.”

“... Về phần giới trẻ tụi em, anh cảm thấy Phương Huỳnh không tệ…”

Phương Huỳnh không tập trung, đang thảo luận đồ ăn ở Mặc Thành với Mẫn Gia Sênh, thình lình bị chỉ đích danh, sửng sốt một lát, vội vàng ngẩng đầu, đã thấy Biên Du và mọi người trong đội đều cùng nhìn cô.

Biên Du tiếp tục cười nói: “Đầu óc linh hoạt, tốc độ phản ứng mau, mồm mép lưu loát, thật thích hợp với vị trí tứ biện này.”

Một vị học tỷ nhấc tay: “Tớ tớ tớ, tớ gọi vào đó!”

Phương Huỳnh vội nói: “Cám ơn học trưởng, em còn kém xa lắm.”

Biên Du: “Hơn nữa tư duy logic rất mạnh, điểm ấy đặc biệt quan trọng, anh thấy trận đấu tám vào bốn, Phương Huỳnh vô cùng nhanh với lỗ hỏng logic của đối phương về biện luận tự do, với điểm này mà nói, thì em ấy biện luận thứ hai cũng được.”

Có người cười nói: “Có phải học trưởng cảm thấy đội chúng ta giành lại được hy vọng không?”

Biên Du cười nói: “Hai đợt quán quân đều bị tân sinh viên khoa truyền thông cướp đi, các em còn chưa suy nghĩ lại sao? Đầu mùa xuân trường sẽ thi biện luận, có thể hăng máu đánh mấy trận để cảm nhận một chút.”

Sắc mặt đội trưởng đương nhiệm của đội biện luận và chủ lực của tứ biện luận hiện tại, thoáng chốc hơi khác thường.

Đương nhiên Phương Huỳnh cảm thấy được, cười nói: “Học trưởng Biên, tân sinh viên có thể chơi một chút, nhưng thi đấu của trường liên quan đến vinh dự trong đội, từng trận đấu đều rất quan trọng, tụi em mới ra, không dám lấy chuyện của toàn đội ra đùa giỡn. Tụi em còn kém xa lắm ạ.”

Đội trưởng Bành Quan cười nói: “Ba mươi hai vào mười sáu, nếu gặp đội yếu, có thể cho người mới lên sân khấu thử xem, nhưng dự đoán chỉ có thể đánh một bàn biện luận.”

Liền có người nhắc đến chuyện học viện thủy lợi, thủy điện – đội yếu kém bị thua đậm vào mùa xuân năm nay, ba mươi hai tiến vào mười sáu.

Cuối cùng đề tài chuyển hướng.

Phương Huỳnh không có hứng thú ăn tiếp gì nữa, đương nhiên Mẫn Gia Sênh cũng vậy. Một xã đoàn nho nhỏ, vấn đề phân biệt đối xử nghiêm trọng, mặc dù Biên Du đã rút khỏi đội biện luận, nhưng bởi vì trải qua nhiều, năng lực cao, thường cố tình xen vào cuộc họp thường lệ trong đội. Mà thành viên khác, sẽ dựa vào lợi ích của bản thân, lén có sở trường riêng.

Phương Huỳnh nhìn thấu những quy tắc này hay đại loại thế, vừa có thói quen nhìn sắc mặt mà đoán ý, chưa đến hai tháng, liền cảm thấy phiền đến không thể phiền hơn. Nhưng cô rất rõ, mình phải làm luật sư, giống như hoạt động xã đoàn có thể rèn người có lối suy nghĩ, khả năng biểu đạt ăn nói, suy nghĩ lại thì cũng không có chỗ xấu, chỉ có thể âm thầm quan sát, cẩn thận làm việc.

Nhưng bữa tiệc này, Biên Du chỉ điểm cô, xem như trực tiếp đẩy cô ra đầu ngọn sóng, hơn nữa trực tiếp chĩa vào chủ lực tứ biện hiện tại.

Đến chín giờ, liên hoan kết thúc. Đội trưởng tính tiền, mọi người chia đều.

Đoàn người rời khỏi tiệm ăn, từng tốp trở về.

Cánh tay Phương Huỳnh khoát lên vai Mẫn Gia Sênh, cùng trò chuyện với cô ấy.

Chợt nghe bên cạnh có một giọng nói: “Phương Huỳnh.”

Phương Huỳnh quay đầu nhìn, Biên Du đi ở phía trước, không biết rớt về sau từ lúc nào.

Phương Huỳnh: “Học trưởng, có chuyện gì sao?”

Biên Du cười nói: “Muốn nói chuyện với em về trận đấu tám vào



break
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc