Tình tiết vụ án của Đinh Vũ Liên tương đối đơn giản, bà tự đầu thú, hơn nữa thái độ nhận tội rất tốt, tích cực phối hợp điều tra xử lý, thẩm vấn của cơ quan công an vô cùng thuận lợi.
Chuyện này, Phương Huỳnh hoàn toàn không nhúng tay vào. Lúc ban đầu trải qua khủng hoảng, sau đó phẫn nộ và tuyệt vọng, bây giờ cô đã dần dần tỉnh táo lại, giữ liên lạc với luật sư Kỳ, tích cực cung cấp các loại chứng cớ, hết sức cố gắng tranh thủ tất cả khả năng cho Đinh Vũ Liên. Luật sư Kỳ nhận thấy tuy vụ án này có chỗ khó, nhưng có hy vọng tranh thủ được phóng thích vô tội rất lớn. Nhưng mà mọi chuyện khó nói, cho dù kết quả ra sao, cũng phải ổn định tinh thần cho Phương Huỳnh.
Về phần Phương Chí Cường, sau khi kết thúc lấy chứng cứ, sẽ đưa đi hỏa táng. Phương Huỳnh không có khả năng có chút tình cảm gì trong lòng, bảo cô lo liệu lễ nghi gì đó cho người cha chỉ tồn tại liên quan trên huyết thống này, mua cho ông ta một mảnh đất nghĩa địa, chưa đến nỗi chết không chỗ chôn, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Đương nhiên hẻm Kiều Hoa cũng không yên bình lắm, tất cả hàng xóm láng giềng đều bàn luận về vụ án này. Thêm mắm thêm muối vài câu, đã không còn là sự thật lúc ban đầu nữa.
Ngược lại, Phương Huỳnh thờ ơ, cũng không bày ra dáng vẻ kịch liệt như hồi cấp 2, dần dần, người gần đó cũng không đến nỗi chỉ trỏ trước mặt cô.
Ngày hai mươi lăm tháng sáu, đã có thành tích thi đại học.
Buổi sáng Phương Huỳnh rửa mặt, mới nhớ tới chuyện đó, hô một tiếng “A Trì”, người ngoài cửa liền đáp lại.
Một năm cuối, Tưởng Tây Trì lại cao lên nữa, đến 1m85, bây giờ đang ngồi trên lan can của hành lang, nhìn có vẻ hơi chật chội.
“Ăn sáng.” Tưởng Tây Trì đưa bánh bao trong tay qua.
Phương Huỳnh đến bên cạnh anh, dựa lưng vào lan can, cầm lấy cắn một miếng, “Hình như đã có thể tra điểm rồi đấy.”
“Đã tra giúp cậu rồi.”
“Bao nhiêu?”
“673.”
Trong lòng không có vui sướng quá lớn, nhưng Phương Huỳnh vẫn cười, “Cậu đoán điểm rất chuẩn.”
“Cố Vũ La 715, nên có thể đi đại học D. Năm nay điểm khoa văn cũng rất cao, Mẫn Gia Sênh 601, chắc đi đại học C cũng không khó, cậu ấy gọi điện thoại cho tớ, nếu cậu có cần gì thì tìm nơi của bạn bè họ, cứ mở miệng.”
Phương Huỳnh khựng lại một chút, gật đầu.
Tưởng Tây Trì đưa sữa đậu nành trong tay qua, “Uống sữa đậu nành đi.”
Phương Huỳnh lại không nhận, trực tiếp đưa đầu qua, ngậm ống hút uống một ngụm.
Mặt trời mới mọc lên phản chiếu trên sông Lục Xích, trong suốt giữa con sông mênh mông. Phương Huỳnh ăn bánh bao xong, cuộn bịch nilong ở trên tay lại, đứng lên, nhét vào trong bịch to đựng sữa đậu nành trong tay Tưởng Tây Trì. Tiến lên một bước ôm lấy anh, đầu vùi vào trước ngực anh, “A Trì, mấy ngày tớ suy nghĩ.”
“Hả?”
“Tớ muốn học pháp luật.”
“Được.”
“Mặc dù mẹ tớ vướng vào trong chuyện này, tớ chẳng làm được gì cả, nhưng có lẽ sau này, có thể có cơ hội vì những người khác, làm chút gì đó cho người bị hại khác, giống như luật sư Kỳ vậy.”
“Được.”
Phương Huỳnh cười, ngẩng đầu nhìn anh, “... Quá mệt đấy, ba năm nay tớ vì cái gì, học khoa lý gì đó cũng vô ích.”
Tưởng Tây Trì cũng bị cô chọc cười.
Phương Huỳnh tiếp tục ôm anh, sau một lúc lâu, nặng nề nói: “A Trì, cám ơn cậu.”
Sau khi có thành tích, chính là điền nguyện vọng, đầu tháng tám, thư trúng tuyển liên tiếp gửi tới. Tưởng Gia Bình mừng lên mừng xuống, làm bữa tiệc đậu đại học cho Tưởng Tây Trì, Tưởng Tây Trì không nói hai lời liền từ chối. Lại gọi điện thoại nữa, Tưởng Tây Trì thẳng thừng từ chối tiếp, Tưởng Gia Bình không thể không đến tận nhà ở hẻm Kiều Hoa thăm hỏi.
Sau khi nhà họ Phương gặp chuyện, Tưởng Gia Bình vẫn giữ thái độ tự giữ lấy thân mình, hoàn toàn chọc giận Tưởng Tây Trì.
Mở cửa vừa thấy là ông, Tưởng Tây Trì vội giơ cánh tay lên để ngang cửa, chặn ông ở bên ngoài, “Cha tới làm gì?”
“Con là con của cha, cha đến thăm con cũng