Edit & Beta: Tịnh Hảo
Đề thi của trận đấu mô phỏng không được biết trước, phải đến nơi rút thăm.
Nhóm nhỏ của Tưởng Tây Trì chọn được đề mục là phân tích sự ô nhiễm của kim loại nặng trong đất ở thành phố, cần phải thông qua mô phỏng toán học hoàn thành tám loại phân bố không gian chủ yếu của kim loại nặng, và sự khác nhau của mức độ ô nhiễm kim loại nặng ở từng vùng, nguyên nhân chủ yếu, phổ biến tính đặc trưng, cũng xác định ra được nơi ô nhiễm.
Trận đấu liên tục hai ngày, bọn họ cần sử dụng thời gian hai ngày để hoàn thành mô phỏng và số liệu phân tích.
Bây giờ Phương Huỳnh tiếp xúc với số học chỉ còn lại toán cao cấp, vừa nghe thấy miêu tả của đề mà đầu nhức lên. Ngày đầu tiên còn sẵn lòng đợi ở hội trường, nhìn Tưởng Tây Trì, ngày hôm sau trực tiếp đi khắp hang cùng ngõ hẻm cùng với học tỷ Nhiếp Tuyết Tùng, mãi đến tối mới là thời gian của từng nhóm nhỏ biện luận trở về.
Mấy nhóm phía trước, Phương Huỳnh nghe say mê đến suýt chút nữa ngủ mất, mãi đến lúc Nhiếp Tuyết Tùng lay cánh tay của cô, cười nói: “Nhóm chúng ta lên sân khấu rồi kìa.”
Người báo cáo là nhóm trưởng, Tưởng Tây Trì ở một bên tiến hành biểu thị số liệu.
“Chúng tôi căn cứ vào phương pháp nội suy Kriging, ứng dụng phần mềm Surfer 8 đối với từng tình hình phân bố của điểm số liệu rồi tiến hành mô phỏng…”
Cho đến lúc này Phương Huỳnh mới phát hiện, dòng người đến thi đấu từ trên sân khấu đến dưới sân khấu đều thay thành bộ tây trang, chắc là vì tỏ vẻ nghiêm chỉnh.
Tưởng Tây Trì đứng ở bên cạnh nhóm trưởng La Cẩm Trình, đồ tây đen áo sơ mi trắng, caravat sọc màu lam, chắc là trang phục mà cả đội thống nhất mua, nhưng anh dựa vào vẻ ngoài ưu thế cao lớn, mặc lên có khí chất rất xuất sắc, cũng không hề già dặn, mà lại bộc lộ khí chất trẻ trung tài năng.
Phương Huỳnh lén tìm điện thoại, giơ lên chụp một tấm.
Nhiếp Tuyết Tùng phát hiện động tác nhỏ của cô, không khỏi mỉm cười, “Người tổ chức sẽ gửi hình ảnh chất lượng cao.”
“Không giống ạ.” Phương Huỳnh cúi đầu, cười vươn ngón tay ra vuốt gương mặt nghiêm túc của Tưởng Tây Trì trong tấm hình, lấy ảnh chụp làm màn hình nền điện thoại, “Bọn họ đổi quần áo vào lúc nào ạ? Lúc chúng ta ra cửa, nhóm trưởng còn xỏ dép lê ấy.”
Nhiếp Tuyết Tùng cười nói: “Trên đường chị gọi điện thoại, đặc biệt dặn dò nhóm trưởng, nhất định phải nhớ thay quần áo.”
“Đồ của nhóm trưởng không vừa lắm...”
“Eo của anh ấy rất nhỏ, quần áo hơi lớn.”
“Vậy học trưởng...”
“Mặc vào không tệ lắm.”
“Người đó là ở ngoài trường sao?”
“Nghe nói là đại học B kế bên...”
Tâm tư của Phương Huỳnh và Nhiếp Tuyết Tùng rất nhanh đã không đặt vào bài báo cáo thâm thúy của trận đấu, mà kề lỗ tai nói thầm không ngừng.
Nháy mắt, Phương Huỳnh chợt thấy ánh mắt Tưởng Tây Trì quét qua.
Vội vàng ngồi thẳng.
Thấy anh cười bất đắc dĩ.
Kết quả trận đấu không hề thấp thỏm, cả người trong nhóm đều lên sân khấu lãnh giấy chứng nhận giải Vàng, La Cẩm Trình bị chen đến chính giữa phát biểu cảm nghĩ khi đạt được giải thưởng.
“Cám ơn ủy hội của đội đã phát giải thưởng này cho chúng tôi, tôi cảm thấy chúng tôi phát huy bình thường, nhận được có chút ngượng… Thật ra vào lúc nãy, tôi và tổ viên của nhóm tôi ở phía dưới đã nghiên cứu thảo luận một chút, thật