Tưởng Tây Trì cúi đầu, bàn tay đặt ở bên eo Phương Huỳnh, động cũng không dám động.
Ngay cả môi cũng chỉ dám chạm vào của cô, qua thật lâu, mới dám nhẹ nhàng dùng lực một chút.
Cho tới bây giờ tim cũng chưa từng giống như vậy, vừa trướng vừa đau, vừa nặng nề lại vừa nhẹ nhàng.
Hôn một lát nữa, lại ôm cô vào lòng, ai cũng không nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở.
Phương Huỳnh nghe tim anh đập, cả người giống như chìm vào trong nước lạnh lẽo đen tối, ngay sau đó đã được đưa đến bầu trời đêm có ánh trăng ôn nhu.
Nhẹ nhàng, cảm giác có một chút không thật.
“Tưởng Tây Trì.”
“Ừm.”
“... Cậu thích tớ không?”
“Tớ thích cậu.”
Lúc này, những lời nói này, không giống với những lần trước anh đã nói.
Mặt Phương Huỳnh nóng đến đau, vùi đầu ở trước ngực anh, dùng sức nắm chặt áo T-shirt bên eo anh ở trong tay. Dưới chân có chút nhũn ra, giống như đứng không nổi.
Thật lâu, Tưởng Tây Trì thấp giọng nói: “Chúng ta cùng nhau ngủ có được không?”
Phương Huỳnh còn chưa phản ứng kịp với những lời này, Tưởng Tây Trì lại vội nói: “Tớ… cái gì tớ cũng sẽ không làm…”
Trong lỗ tai như có tiếng đánh trống reo hò, chỉ chốc lát sau, Phương Huỳnh mới nghe thấy mình nhẹ nhàng nói “ừm” một tiếng.
Hai người như là hai đứa nhỏ ở nhà trẻ, ngây ngốc trèo lên giường.
Phương Huỳnh: “... A!”
Tưởng Tây Trì kích động: “Làm sao vậy?”
“... Từ điển, cấn tớ.” Lần mò từ điển, ném một cái “bịch” xuống sàn.
Mới đầu là thất thần nằm ngửa, sau khi yên lặng thật lâu, Tưởng Tây trì thấp giọng gọi một tiếng “A Huỳnh”, sau đó lật người, hai người, dựa vào ánh sáng lờ mờ bên ngoài, mặt đối mặt nhìn đối phương chăm chú.
Giống như không hề lúng túng như trong tưởng tượng vậy.
Tưởng Tây Trì vươn tay, chạm vào bên má cô, vén những sơi tóc rơi loạn bên má ra sau tai, “… Trong khoảng thời gian này, có phải cậu rất chán ghét tớ không?”
“Nếu không thì sao?” Phương Huỳnh trợn trắng mắt, ngược lại còn nói, “… Nhưng mà tớ không trách cậu, chuyện như vậy, đổi thành tớ cũng sẽ phải tốn thời gian thật dài mới dám nói cho cậu.”
“... Không phải không dám nói cho cậu chuyện quá khứ, mà là…”
Không thể nói ra bản thân mình “không có năng lực”.
Phương Huỳnh cười ha ha.
Sau đó, cũng trong thời khắc đó, hai người nhớ đến cảnh tượng hai tiếng trước, Phương Huỳnh lõa thể.
Phương Huỳnh không cười nổi nữa.
Tưởng Tây Trì cũng trầm mặc.
Sau khi yên lặng thật lâu, Phương Huỳnh nhắm mắt, không để ý đến: “… Dù sao sớm hay muộn cũng phải cho cậu xem.”
Tưởng Tây Trì: “...”
Anh cảm giác mình từ lúc bắt đầu vào phòng hôn Phương Huỳnh, ‘tiểu huynh đệ’ vẫn luôn mềm nhũn, càng cứng rắn khó chịu.
Phương Huỳnh đỏ mặt, còn nói: “... Có phải cậu nghĩ quá xa rồi không?”
“Không xa.” Tưởng Tây Trì khẽ dịch về sau, “Hứa hẹn cũng không phải là nói đùa.”
“Hứa hẹn gì? Sao tớ không nhớ rõ?”
“... Tớ còn chưa nói.”
Phương Huỳnh: “...”
Tưởng Tây Trì: “... Đã từng nói ở trong lòng.”
Phương Huỳnh đá anh một đạp, “Tớ cũng không biết thuật đọc tâm!”
Tưởng Tây Trì nở nụ cười, “… Lời nói rất sến súa, không nói đâu.”
“Nói đi, tớ thích sến súa đấy.”
Tưởng Tây Trì trầm mặc một lát, đắn đo, “... Không chỉ là cùng nhau rời khỏi Mặc Thành, tớ còn muốn mãi bên cậu...”
Phương Huỳnh xoa cánh tay thật mạnh,