Edit: Tịnh Hảo
Sáng thứ Hai, bếp gas trong nhà có vấn đề, bận rộn nửa ngày cũng không sửa được, Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh bị đẩy ra ngoài ăn.
6 giờ rưỡi trời vẫn còn chưa sáng bao lâu, trong sắc trời phảng phất còn giữ một chút bóng tối của trời đêm.
Hai người đạp xe ra ngoài tiểu khu đến cửa hàng ăn sáng, Phương huỳnh đã bỏ quên “sự tỉnh táo” ở nhà, không ngừng ngáp lên ngáp xuống.
Gọi hai chén bún gạo, lấy giấy lau bàn ghế trong tiệm một lần rồi một lần, Tưởng Tây Trì kéo Phương Huỳnh ngồi xuống.
Đầu Phương Huỳnh dựa vào vai anh, “Tớ ngủ tiếp một lát, có bún gạo rồi thì gọi tớ.”
Không đến năm phút đồng hồ, ông chủ nói: Hai chén bún gạo đến rồi đây!
Phương Huỳnh: ...
Bún gạo đậu Hà Lan nóng hổi, Phương Huỳnh lại ngáp một cái.
“Hôm qua không phải 11 giờ là cậu đã ngủ rồi sao?”
Phương Huỳnh nhìn anh, Không có ngủ.
Vừa vui mừng vừa ngọt ngào, nháy mắt đã là chuyện trôi qua được hai ngày.
Tưởng Tây Trì: ... Tớ cũng không ngủ.
Hai người nhìn trong chén, sửng sốt một lát, Phương Huỳnh mới vội cầm đũa, Mau ăn! Bị muộn rồi!
Tiết tự học vào buổi sáng kết thúc vào bảy giờ bốn mươi, sau giờ học, trong phòng học liền tràn ngập mùi bánh bao, màn thầu, súp mì sợi, mỗi khi đến lúc này, lớp trưởng sẽ phải gào lên: “Ai ngồi bên cạnh cửa sổ thì mở cửa!”
Phương Huỳnh kéo Tưởng Tây Trì đến căn tin trường học mua một đống đồ ăn vặt, lúc về lớp học, phát hiện có năm sáu bạn học vây quanh nhau, đang hưng phấn bàn tán chuyện bát quái gì đấy.
Không biết ai cao giọng ho khan một tiếng, mấy người kia lập tức tản ra.
Phương Huỳnh nhíu mày, mơ hồ hiểu chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt Tưởng Tây Trì cũng lạnh nhạt.
Phương Huỳnh ngồi xuống chỗ bên cạnh Tưởng Tây Trì, ăn miếng khoai tây, “… Tớ muốn giúp cậu làm sáng tỏ mọi chuyện.”
Không cần, không phải rất tốt sao? Tưởng Tây Trì ngồi dựa vào tường, cười nhìn cô, Không có nữ sinh viết thư tình cho tớ nữa.
Phương Huỳnh: ... Vậy nếu có nam sinh viết thư tình cho cậu thì sao?
Tưởng Tây Trì: ...
Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói, “Ai muốn viết thư tình cho Tưởng Tây Trì vậy?”
Lương Yến Thu khinh bỉ ngậm một hộp sữa, đang đứng bên cạnh cậu ta cắn bánh bao hấp là Mẫn Gia Sênh.
Phương Huỳnh: ... Các cậu có thể khách khí một chút được không, đến lớp của tụi tớ mà giống như đi vào phòng khách của nhà mình vậy.”
Mẫn Gia Sênh cười. Lương Yến Thu ngồi xuống bàn bên cạnh, nhìn Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì, “Hai cậu làm hòa rồi à?”
Mắc mớ gì đến cậu.
“Ơ… Phản ứng này là đúng rồi! Làm hòa rồi sao?” Ánh mắt Lương Yến Thu quét tới quét lui giữa hai người, “Cấu kết với nhau làm việc xấu?
“Cậu mới là người cấu kết làm việc xấu!”
Cùng một giuộc? Tình cảm âm thầm? Yêu đương vụng trộm…”
Phương Huỳnh chộp lấy cuốn “từ điển Oxford cao cấp” ném qua.
Hai người không phải chỉ đơn thuần qua đây “tán chuyện”, Mẫn Gia Sênh hạ giọng hỏi Phương Huỳnh: “Cậu có nghe nói gì không?”
Nghe nói cái gì?
Mẫn Gia Sanh liếc nhìn trái phải, để sát vào một chút, Cậu còn nhớ rõ Vạn Tử Lâm không?
Phương Huỳnh nhíu mày, Nhớ rõ, làm sao vậy?
Mấy ngày nay, học sinh trong lớp nghệ thuật truyền tai nhau, nói vào kỳ nghỉ dài hạn ngày một tháng năm,