Edit: Tịnh Hảo
Phương Huỳnh bắt đầu ôm đầu gối khóc, lúc đợi Tưởng Tây Trì qua đây vỗ vả vai cô, cô liền thuận thế ôm lấy cánh tay anh khóc.
Tưởng Tây Trì đành phải bất đắc dĩ dỗ: “Nín khóc có được không?”
Trong lòng có sự thoải mái trước nay chưa từng có, giống như hòn đá lớn đè ở tim anh, trong khoảng khắc sụp đổ, ánh trăng chiếu vào, những hạt bụi lượn quanh, nhưng rất nhanh tất cả đều sẽ trở về sự yên lặng.
—— lúc đau khổ, có người khóc vì bạn, thật tốt.
Rốt cuộc Phương Huỳnh cũng dừng lại, đôi mắt sưng như quả hạch đào thâm tình nhìn chằm chằm anh, khóc thút thít một lát: “… Đói bụng.”
Tưởng Tây Trì: “...”
Hai người liền đi lục lọi tủ lạnh tìm đồ ăn, trước khi Đinh Vũ Liên đi, đã dọn dẹp đồ ăn thừa, cơm thừa không còn một miếng.
Tưởng Tây Trì: “Tớ có một cách…”
Phương Huỳnh chờ đợi Tưởng Tây Trì anh minh thần võ đưa ra ý kiến.
Tưởng Tây Trì: “... Chúng ta đi xuống mua mì ăn liền đi.”
Phương Huỳnh: “...”
Hai người đứng chen ở cửa mang giày, Phương Huỳnh cứ muốn giành với anh, đạp chân của anh, mang giày trước, trước kia ở hẻm Kiều Hoa, bọn họ đấu xem ai sẽ chạy đến đầu cầu trước, thường sẽ như vậy.
Lần này Tưởng Tây Trì không tranh giành, nhường Phương Huỳnh.
Phương Huỳnh mở cửa, đạp lên bậc cửa thấp bé, nhón chân chờ anh.
Tưởng Tây Trì ngồi xổm xuống, thắt dây giày thể thao, “Mang chìa khóa không?”
“Mang theo...”
Tưởng Tây Trì đứng dậy, nhìn cô một cái.
Cô giống như đang chơi đùa lên xuống với bậc cửa, lúc nào cũng như thế, không thuần phục, không dịu dàng.
Lòng ngứa ngáy, tựa như bị gãi nhẹ một cái.
Anh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, “Đi thôi.”
Một trước một sau xuống lầu.
Đến giờ phút này, cảm giác lúng túng đã lan tỏa khắp nơi.
Hai người đều là như thế này, nói chuyện, chỉ cần ánh mắt có chút gì khác lạ, sẽ có một người rời khỏi trước một bước.
Trong đêm, các ông cụ bà cô ăn cơm xong bắt đầu đi ra tản bộ loanh quanh, vợ chồng trẻ tuổi dắt chó, đứa nhỏ cùng đùa giỡn đuổi theo.
Tất cả đều giống như bình thường, lại giống như tất cả không giống như ngày thường.
Đến siêu thị, Phương Huỳnh tìm dọc theo từng kệ hàng.
Tưởng Tây Trì biết mì ăn liền đặt ở dãy kia, nhưng không biết tại sao mình không nhắc nhở cô, cũng đi theo sau lưng cô, tìm từng dãy từng dãy.
“Ăn vị gì?” Phương Huỳnh giơ một ly lên, “… Cái này được không?”
“Ừm.”
“Cái này thì sao...”
“Ừm.”
...
Chờ đến lúc lấy lại tinh thần, cô đã ném năm ly mì ăn liền vào trong giỏ mua đồ.
Phương Huỳnh sững sờ nhìn một cái, bỏ ly dư ra.
“Để tớ...”
Ngón tay chạm vào nhau.
Phương Huỳnh bắn ra như điện giật, “Vậy… Tớ đi xem bên kia có xúc xích không!”
Gian nan mua