Sau khi Thân Hướng Diễn và Khổng Thư rời khỏi lớp học, hai người đi thẳng tới cuối hành lang. Sau khi chắc chắn không có bạn học nào bất ngờ xuất hiện, cả hai mới dừng lại.
“Cậu nhảy xuống sông Nghi à?”
Thân Hướng Diễn để cô ngồi xuống bậc cầu thang, một chân quỳ trước mặt cô, chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của Khổng Thư: “Lúc trước chẳng phải đã nói không dám lại gần nước nữa sao? Sao lại còn nhảy xuống sông?”
“Nói nhảm, chẳng phải là để cứu cậu ra sao, nếu không thì cậu đã bị nhốt rồi.”
Khổng Thư nhíu mày, vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Lần sau, lần sau nhất định phải mang theo một con dao gọt hoa quả thật bén bên mình.
Thà chết vì chảy máu còn hơn bị ngạt thở đến chết!
“Sao tự nhiên cậu lại trở thành nghi phạm liên quan đến vụ án nghiêm trọng?”
Khổng Thư đưa câu chuyện quay trở lại trọng tâm: “Thân Hướng Diễn, rốt cuộc cậu đã làm gì trong phòng thẩm vấn?”
“Tớ không làm gì nha, tớ chỉ nói cho cảnh sát biết tên và thân phận của Ngô Thủy Địch, rồi bảo hung thủ chính là Lê Minh.”
“Chỉ vậy thôi?”
Khổng Thư không thể tin nổi: “Cậu đã chỉ ra hung thủ rồi, tại sao họ không đi bắt hung thủ mà còn muốn nhốt cậu vào nơi khác, làm như thể cậu mới là hung thủ ấy.”
“Vì tớ không thể nói ra lý do, tớ không thể giải thích được vì sao tớ lại biết những chuyện đó. Tớ nói với họ là tớ đã rơi vào vòng lặp nhưng bọn họ không thèm nghe, lập tức cắt lời tớ, bảo tớ đừng nói mấy chuyện linh tinh, còn nói tớ đầu óc có vấn đề…”
Nói đến đây, Thân Hướng Diễn có chút buồn bực.
Khổng Thư cười khẽ: “Không chỉ là cảnh sát đâu, kể cả nói với một đứa trẻ con về chuyện vòng lặp thì chúng cũng sẽ không tin đâu, còn bảo cậu là kẻ nói dối nữa ấy chứ.”
“Nhưng tớ đã biết được một số chuyện rất quan trọng.”
Giọng Thân Hướng Diễn hạ thấp một chút: “Lúc ở trong phòng thẩm vấn, cảnh sát mang đến một con dao găm, giống hệt con dao đã đâm vào ngực tớ. Họ hỏi tớ có nhận ra thứ đó không.”
Khổng Thư: “Cậu trả lời thế nào?”
“Tớ nói tớ từng thấy nó ở chỗ thầy Lê Minh, sau đó họ lại mang đến rất nhiều bức ảnh, hỏi tớ có nhận ra ai không. Sau đó từ những câu hỏi của họ, tớ nghe ra được rằng những người trong ảnh đều là nạn nhân, mà nguyên nhân cái chết của bọn họ giống hệt nhau.”
Anh vừa nói vừa chỉ vào giữa ngực mình, rồi nhìn sang Khổng Thư.
“Đều bị một con dao găm giống hệt nhau đâm vào tim. Hơn nữa thi thể của các nạn nhân đều bị tổn hại ở các mức độ khác nhau. Có người giống như Ngô Thủy Địch, thậm chí còn không còn nguyên xác, có người chỉ bị phá hủy phần mặt và dấu vân tay. Tóm lại, rất khó để nhận dạng.”
Khổng Thư lẩm bẩm: “Vậy nên đây không phải là một vụ giết người nhất thời nổi hứng, mà là một vụ án giết người hàng loạt. Thầy Lê là… Hung thủ của vụ án giết người hàng loạt sao?”
Cô nhớ lại trước đây mình từng yêu quý và kính trọng Lê Minh đến mức nào, liền không nhịn được mà nổi hết da gà.
“Không ngờ thầy Lê ngày thường hay cười hiền hòa, thân thiết với học sinh mà lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn đến như vậy…”
Khổng Thư vừa nói vừa hít một hơi lạnh, rồi tiếp lời: “Tớ không trở thành nạn nhân, chẳng phải là quá may mắn sao?”
Thân Hướng Diễn á khẩu.
Tiếp đó, ánh mắt anh rơi vào mu bàn tay Khổng Thư, đờ đẫn nhìn chằm chằm, không động đậy.
Khổng Thư nhận ra anh lại chìm vào suy nghĩ, bèn bĩu môi, khẽ ngoắc ngón út như muốn âm thầm kéo lại sự chú ý của anh.
Ngón út vừa động, quả nhiên đã có tác dụng.
Dòng suy nghĩ của Thân Hướng Diễn bị kéo trở lại, anh khẽ ho một tiếng rồi chậm rãi nói: “Cảnh sát đã cho tớ xem tổng cộng 22 bức ảnh. Những nạn nhân đó dường như không có điểm chung nào, có nam có nữ, từ cụ già tám mươi tuổi cho đến trẻ con sáu tuổi, và…”
“Cái… Cái gì?!”
Khổng Thư vô cùng khiếp sợ, giơ tay dùng ngón cái và ngón út tạo thành một con số “sáu”: “Thậm chí còn có… Có cả trẻ con sáu tuổi?!”
Thân Hướng Diễn bị cô ngắt lời, từ từ ngậm miệng lại rồi chậm rãi đẩy tay cô sang một bên.
“Đúng, cậu không nghe nhầm đâu, chính là đứa trẻ sáu tuổi, mà lại còn đến từ khắp nơi, năm châu bốn bể, hoàn toàn không có quy luật gì cả.”
“Chẳng phải cái này giống mấy vụ giết người biến thái ngẫu nhiên trên tivi sao…”
Tiếng giày da bước trên nền sàn bỗng vang lên từ cầu thang ngay phía dưới.
Thân Hướng Diễn lập tức đưa tay lên môi ra hiệu cô im lặng.
Khổng Thư lập tức ngưng bặt.
Giọng cô vừa dừng lại, tiếng bước chân dưới lầu cũng biến mất.
Cả hành lang lặng ngắt như tờ.
Thân Hướng Diễn đứng dậy, nhét hai tay vào túi, giả vờ như không có chuyện gì, thong thả bước xuống lầu.
Khổng Thư cũng vội đứng dậy đi theo.
Hai người một trước một sau đi xuống một tầng, ngay tại khúc cua cầu thang, họ trông thấy Lê Minh đang đứng đó, ngẩng đầu nhìn họ.
Sau khi ba người xác nhận rõ đối phương, Lê Minh là người đầu tiên nở một nụ cười hiền hòa.
“Chẳng phải là Khổng Thư với Thân Hướng Diễn đây sao?”
Hổ mặt cười.
Thấy Lê Minh, trong đầu Khổng Thư lập tức bật ra cụm từ đó.
Trước mặt người ta thì là hổ mặt cười, sau lưng lại là phật mặt lạnh, trước mặt là người, sau lưng là quỷ, chính là kiểu người như Lê Minh.
Cô và Thân Hướng Diễn đều không cười nổi, càng không thể giống như trước đây mà thân thiết gọi Lê Minh là thầy Lê nữa.
Sự xuất hiện của Lê Minh quá không đúng lúc, thời điểm này, sao gã lại đột nhiên tới đây, như thể đã biết trước hai người họ đang ở đây vậy.
“Thầy Lê, sao thầy lại ở đây ạ?”
Thân Hướng Diễn nhếch môi cười, bước chân nhẹ nhàng đi xuống, dừng lại trước mặt Lê Minh.
“Là giáo viên chủ nhiệm lớp các em báo trước với thầy, nói là hôm nay lớp A1 sẽ quay lại trường cũ chơi một chút nên thầy đến xem tình hình, sợ các em chơi quá đà.” Lê Minh mỉm cười giải thích.
Nói xong, gã nhìn sang Khổng Thư, nụ cười càng thêm sâu: “Khổng Thư, sao hai năm không gặp mà em vẫn rụt rè thế, là sinh viên rồi, phải cởi mở hơn chứ, gặp thầy mà không gọi tiếng thầy nào là sao hả?”
Khổng Thư lập tức nở nụ cười đáp lại: “Thầy Lê… Em chỉ là không ngờ lại gặp được thầy ở đây thôi…”
“Ra trường hai năm cũng không thấy quay lại thăm thầy, giờ gặp thầy lại không chào hỏi gì, xem ra là không muốn gặp lại người thầy này rồi…”
Khóe miệng Lê Minh hạ xuống, làm ra vẻ tiếc nuối.
Nụ cười trên mặt Khổng Thư như bị đông cứng lại, bắt đầu phụ họa: “Không có đâu ạ, thầy ơi, em nhớ thầy lắm ấy chứ, năm đó nếu không nhờ thầy, chắc em đã chẳng thi đậu đại học rồi…”
“Đừng nói nghiêm trọng thế, nên đậu thì kiểu gì cũng đậu được thôi, thầy chỉ là người dẫn lối, còn tu luyện là ở mỗi người, thầy không có công lao gì đâu.”
Nói rồi, Lê Minh lại tiếp tục cất bước, đi lên lầu: “Thôi, lát nữa nói tiếp nhé, thầy lên trước xem tình hình đã, chào hỏi các bạn khác.”
Khổng Thư liếc nhìn Thân Hướng Diễn, rồi quay đầu gọi với theo Lê Minh: “Thầy ơi, vậy thầy lên trước đi, bọn em ra ngoài mua chai nước.”
“Đi đi…” Lê Minh phất tay.