Một Ngày Trốn Thoát

Chương 50: Truy tìm hung thủ (20)

Trước Sau

break

Bóng dáng của Lê Minh dần dần biến mất khỏi tầm mắt của hai người.

Khổng Thư ngoắc ngoắc ngón tay gọi Thân Hướng Diễn lại. Anh bước tới bên cạnh cô, biết cô muốn nói gì nên hơi cúi người xuống, ghé tai lại gần.

Khổng Thư hạ giọng nói: “Giờ chúng ta đã biết gã là hung thủ, có thể trực tiếp báo cảnh sát, nói gã là kẻ giết người hàng loạt để cảnh sát điều tra chẳng phải là được rồi sao?”

Vừa nói, cô vừa lấy điện thoại ra, đôi mắt ánh lên một tia sáng, sau khi nhớ lại vài giây, liền bấm một dãy số trên điện thoại rồi đưa cho Thân Hướng Diễn.

“Tớ cũng nghĩ vậy.”

Thân Hướng Diễn rất tự nhiên nhận lấy điện thoại, thấy bên trên là một dãy số lạ, liền hỏi: “Số của ai thế?”

“Là của nữ cảnh sát đi cùng viên cảnh sát trung niên kia ấy, chị ấy tên là Lâm Cảnh Như.”

Khổng Thư giải thích: “Trong vòng lặp trước, chị ấy đã nói tên cho tớ, còn để lại số điện thoại, bảo là nếu có chuyện gì thì cứ tìm chị ấy.”

May mà lúc đó cô đã cẩn thận ghi nhớ số điện thoại, quả nhiên giờ đã có ích.

Thân Hướng Diễn do dự vài giây rồi trả lại điện thoại cho Khổng Thư: “Không thể dùng điện thoại của cậu, đi, tới chỗ chú Phan mượn điện thoại bàn.”

Hai người rời khỏi khu giảng đường, nhanh chóng đi về phía cổng trường, tìm được chú Phan.

Thân Hướng Diễn dứt khoát bước vào phòng bảo vệ, gọi to về phía chú Phan đang đứng ở cửa: “Chú Phan, điện thoại cháu hỏng rồi, cho cháu mượn cái điện thoại bàn!”

Chú Phan quay đầu lại chậm nửa nhịp, thấy là Thân Hướng Diễn thì không hỏi gì thêm, thoải mái phất tay ra hiệu đồng ý.

“Dùng điện thoại của cậu, cảnh sát sẽ tra ra thông tin cá nhân, chúng ta không thể bị cuốn vào thêm nữa, cứ coi như là người dân nhiệt tình báo án là được.” Thân Hướng Diễn vừa nói, vừa bấm dãy số trên điện thoại của Khổng Thư.

Chuông mới đổ chưa đến hai tiếng thì bên kia đã bắt máy, một giọng nữ quen thuộc vang lên.

“Alo? Ai vậy?”

Thân Hướng Diễn lấy tay che miệng, cố tình khiến giọng của mình nghe trầm và khó nhận ra: “Xin hỏi có phải là cảnh sát Lâm Cảnh Như không?”

Giọng nữ ở đầu dây bên kia đáp lại: “Đúng vậy, tôi đây. Cậu là ai?”

“Tôi là ai không quan trọng. Tôi muốn tố cáo hung thủ của một vụ án giết người hàng loạt, là giáo viên dạy Toán của của trường Trung học Nghi Xuyên, tên Lê Minh, khoảng hơn ba mươi tuổi. Mỗi lần gây án, gã đều để lại một con dao găm, chuôi dao có khắc hoa văn, đâm vào tim nạn nhân. Hiện tại gã đang ở trường Trung học Nghi Xuyên. Mong các người hành động càng sớm càng tốt.”

Nói xong, không để Lâm Cảnh Như kịp phản ứng, Thân Hướng Diễn lập tức dập máy rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng bảo vệ.

Khổng Thư ngẩng đầu liếc nhìn về phía lớp học.

Giờ chắc Lê Minh vẫn đang trò chuyện với học sinh, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Sau khi quay lại khu giảng đường, hai người cố ý đến phòng y tế ở tầng một.

Cánh cửa phòng y tế vẫn chưa khóa, bên trong vẫn giữ nguyên trạng thái lần trước họ đến.

“Lê Minh vẫn chưa tới.” Khổng Thư khẽ nói.

Lần này mục tiêu rất rõ ràng, Thân Hướng Diễn dịch cái bàn nặng sang một bên, còn cô thì trực tiếp lấy chiếc máy tính bảng được giấu dưới gầm bàn. Sau khi khôi phục mọi thứ về trạng thái ban đầu, cả hai không dừng lại lâu, lập tức rời khỏi phòng y tế, tìm đến một nơi hẻo lánh không người.

Khổng Thư nghi ngờ trong máy tính bảng có thể có chứa chứng cứ quan trọng liên quan đến việc Lê Minh là hung thủ nên Ngô Thủy Địch mới cất nó ở một nơi khó tìm đến vậy.

“Nhưng chúng ta không biết mật khẩu, có nên giao thẳng cho cảnh sát không?”

Khổng Thư nhìn màn hình khóa của máy tính bảng, không có chút gợi ý nào, hoàn toàn không biết phải bắt đầu từ đâu.

Thân Hướng Diễn không trả lời ngay mà nhận lấy chiếc máy tính bảng từ tay cô, nhìn chằm chằm vào màn hình, trầm ngâm suy nghĩ một lúc.

Một lúc sau, anh nhập một dãy số.

960103.

Màn hình đột nhiên thay đổi, chuyển vào giao diện chính.

Khổng Thư trừng to mắt, khó tin nhìn anh: “Cậu làm thế nào vậy?”

Thân Hướng Diễn không ngẩng đầu lên: “Cậu còn nhớ lần trước cậu kết bạn WeChat với Ngô Thủy Địch không? ID của cô ấy là viết tắt tên cộng với ngày sinh. Lúc đó tớ đã để ý, ghi nhớ lại.”

Khổng Thư bừng tỉnh, vậy mà cô lại không nghĩ đến điều này. Khi đó cô chỉ mải sợ hãi, hoàn toàn không để tâm tới mấy thứ như ID WeChat.

Ngón tay Thân Hướng Diễn lướt nhanh trên màn hình, đầu tiên là mở album ảnh nhưng bên trong chỉ có vài tấm hình đơn giản, không có gì đặc biệt.

Sau đó lần lượt mở tất cả các ứng dụng mạng xã hội của Ngô Thủy Địch.

Nhưng họ phát hiện, mối quan hệ giữa Ngô Thủy Địch và Lê Minh không có gì đặc biệt, thậm chí lịch sử trò chuyện cũng chỉ lác đác vài dòng, toàn là thông báo hay tin tức từ trường.

Chẳng có gì hết, vậy tại sao Ngô Thủy Địch lại phải giấu chiếc máy tính bảng này đi?

Khổng Thư đan mười ngón tay lại, các khớp ngón tay tì vào cằm, không nhịn được mà thì thầm: “Không thể nào không có gì được…”

Nói xong, cô như chợt nghĩ đến điều gì đó, vội vàng lấy lại máy tính bảng từ tay Thân Hướng Diễn, mở lại album ảnh, rồi nhấn vài điểm ở giữa màn hình, tiếp theo thực hiện một số thao tác vuốt khá phức tạp.

Một album ảnh ẩn lập tức hiện ra.

Quả nhiên!

“Thông minh.” Thân Hướng Diễn nhàn nhạt khen một câu.

“Vì trước đây tớ từng dùng loại máy tính bảng này rồi, cách mở album ảnh riêng tư đều giống nhau cả nên cũng không khó.” Khổng Thư đắc ý giải thích.

Album ảnh riêng tư còn có một lớp mật khẩu. Lần này Khổng Thư không chần chừ, nhập thẳng bốn số 0.

Được rồi.

Ban đầu chỉ thử đại mật khẩu mặc định của album, ai ngờ lại mở được thật.

Vừa mừng rỡ, cô vừa lẩm bẩm: “Không ngờ Ngô Thủy Địch còn không thèm đổi mật khẩu mặc định…”

Vừa nói, ánh mắt cô đã bị một đoạn video trong album thu hút, lập tức im bặt, mở đoạn video đó ra.

Video quay ở một nơi xa lạ, xung quanh có phần tối tăm nhưng dưới ánh đèn thỉnh thoảng lại chớp nháy, có thể nhận ra đó là một hành lang.

Vì trên tường có treo một tấm biển ghi “Tầng 29”.

Cả đoạn video liên tục rung nhẹ, nhìn ra được người quay đang rất căng thẳng.

Khổng Thư tăng âm lượng, lập tức một tiếng rên rỉ đau đớn vang lên rõ ràng trong video, cô vội giảm âm lượng xuống một chút, điều chỉnh về mức vừa đủ nghe.

Tiếp đó, khung hình chậm rãi dịch lên góc trên bên phải.

Đúng lúc đèn hành lang bật sáng, một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt.

Một người đàn ông trẻ tuổi đang nằm trong khu vực cầu thang, bên cạnh là một người khác đang đứng.

Do phạm vi quay bị giới hạn, chỉ có thể thấy được phần thân dưới của người đứng đó. Giây tiếp theo, một con dao găm đâm mạnh vào tim của người đàn ông nằm dưới đất.

“Ư a——.”

Người đàn ông dưới đất cố gắng giãy giụa nhưng tay chân không hiểu sao lại không thể cử động, chỉ có thể phát ra những âm thanh thảm thiết từ cổ họng như súc vật bị giết.

Chốc lát sau, người đàn ông trẻ bắt đầu phun máu, bàn tay nắm con dao cũng dần buông lỏng, để lộ ra một họa tiết chạm trổ quen thuộc.

Đó là hoa văn hình thánh giá, quấn quanh cán dao, trông như một ký hiệu cổ xưa, cũng có chút giống hình một con vật nào đó, giống hệt con dao từng đâm vào ngực Thân Hướng Diễn.

Video rung lắc dữ dội hơn nhưng người quay vẫn cố gắng tiếp tục ghi hình. Ống kính từ từ nâng lên, muốn nhìn rõ khuôn mặt của hung thủ thì đúng lúc này lại đối diện ngay với khuôn mặt ấy.

Khổng Thư hít vào một hơi lạnh.

Dù người đó đang đứng ngược sáng nhưng cô vẫn có thể xác định danh tính dựa vào dáng người và cử động.

Chính là Lê Minh.

Tiếp theo, video lắc lư vài lần rồi kết thúc.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc