Một Ngày Trốn Thoát

Chương 48: Truy tìm hung thủ (18)

Trước Sau

break

Khương Nghị từ phía bên kia hành lang bước tới: “Thân Hướng Diễn hiện đang là nghi phạm trong một vụ án hình sự nghiêm trọng, cậu ta không thể rời đi.”

Ông ấy tiến đến trước mặt Khổng Thư, tay chắp sau lưng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Cô gái nhỏ, cháu đã tiếp nhận thẩm vấn xong rồi, giờ không còn chuyện của cháu nữa, mau về nhà đi, khuya rồi, trên đường về nhớ cẩn thận.”

Khổng Thư ngây người.

Rõ ràng Thân Hướng Diễn chỉ muốn kiếm chút manh mối thôi mà, sao lại trở thành nghi phạm rồi?

Anh đã làm gì trong phòng thẩm vấn vậy?

Phía sau, hai cảnh sát đã áp giải Thân Hướng Diễn đi về phía bên kia, Khương Nghị cũng quay người đi theo.

Khổng Thư định bước tới hỏi cho rõ nhưng bị các cảnh sát khác chặn lại.

“Thân Hướng Diễn! Tại sao anh lại trở thành nghi phạm? Rốt cuộc anh đã nói gì vậy?!”

Cô nhìn thấy Thân Hướng Diễn quay đầu nhìn cô một cái, mấp máy môi, dùng khẩu hình để nói với cô. 

“Mau kích hoạt vòng lặp.”

Khổng Thư lập tức im lặng, không còn hô to nữa.

Cô biết, chắc chắn Thân Hướng Diễn đã lấy được manh mối gì đó.

Cảnh sát bên cạnh thấy vậy, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Cô gái nhỏ này, sao đột nhiên lại trở nên yên tĩnh như vậy?

Khổng Thư bình tĩnh quay người lại, cúi đầu thật sâu với cảnh sát phía sau, thốt ra từng chữ rõ ràng: “Cảm ơn các chú cảnh sát, cháu sẽ không gây thêm phiền phức nữa, cháu về nhà ngay đây ạ.”

Nói xong, Khổng Thư nhanh chóng bước ra khỏi đồn cảnh sát.

Trước khi rời đi, cô liếc nhìn đồng hồ trên tường.

11:53.

Ra khỏi đồn cảnh sát, Khổng Thư cứ quanh quẩn ở cửa, tìm cách tiến vào vòng lặp tiếp theo bằng phương pháp không đau đớn.

Không cần tự sát, chỉ cần trái tim rung động là được.

Chỉ cần rung động là có thể tiến vào vòng lặp tiếp theo…

Khổng Thư nhắm mắt lại, trong đầu tưởng tượng gương mặt của Thân Hướng Diễn, bắt đầu ép bản thân phải rung động.

Chiếc mũi cao thẳng, chiếc cằm sắc bén như đẽo gọt, đôi mắt hoa đào sâu thẳm như vô tình lại như hữu ý…

Tưởng tượng như vậy, trong đầu Khổng Thư lại hiện lên giấc mơ cô vừa thấy.

Thân Hướng Diễn trong giấc mơ khiến cô không thể nào chỉ tập trung vào gương mặt tuấn tú ấy.

Không được không được…

Khổng Thư khẽ ấn huyệt thái dương, chuyển hướng suy nghĩ.

Cô nhớ lại những lời Thân Hướng Diễn nói khi đưa cho cô kẹo mút cùng với giọng nói dịu dàng lúc anh an ủi cô…

“Ăn đồ ngọt vào sẽ thấy mọi chuyện suôn sẻ hơn…”

“Tớ tin rằng chúng ta nhất định có thể cùng nhau thoát khỏi vòng lặp này…”

Nhưng Khổng Thư lại không khỏi nghĩ đến cảnh Thân Hướng Diễn và Trần Thoại Thư đứng bên cửa sổ lớp học trò chuyện vui vẻ, ngay thời khắc mấu chốt này, cô lại nảy sinh một cảm giác bực bội khó hiểu.

Không được, cái này cũng không khiến trái tim rung động.

Khổng Thư lại thay đổi mạch suy nghĩ.

Trong hàng chục vòng lặp hôm nay, Thân Hướng Diễn đã nhiều lần vì cứu cô mà che chắn phía trước, thậm chí không tiếc hy sinh tính mạng của mình…

Càng! Không! Được!

Trong đầu cô giờ toàn là hình ảnh Thân Hướng Diễn phun máu, chết ngay trước mặt cô, ngoài đau lòng đến nghẹt thở thì chẳng còn cảm xúc nào khác.

Một cảm giác hoảng loạn vô hình dần xâm chiếm đầu óc cô, càng nghĩ càng rối, càng nghĩ càng bực.

“Aizz!”

Khổng Thư cuống lên, giận dữ đập mạnh vào đầu mình một cái.

Lúc trước thì trái tim cứ đập loạn xạ chẳng kiềm được, giờ đến lúc cần rung động thì lại không rung động nổi là sao?!

Từ xa, tháp Minh Châu ở trung tâm thành phố đột nhiên phát ra ánh sáng kỳ dị.

Đó là dấu hiệu sắp đếm ngược đến mười hai giờ.

Bây giờ chắc là 11:55 rồi.

Không biết vì sao, câu nói trong giấc mơ cứ văng vẳng bên tai Khổng Thư, còn phiền hơn cả lời nguyền đoạt mạng.

“Nhất định phải tìm được tớ trước mười hai giờ!”

Mười hai giờ, mười hai giờ, mười hai giờ…

Nếu qua mười hai giờ thì sẽ thế nào?

Thân Hướng Diễn sẽ chết sao?

Cô sẽ chết sao?

Hay là cả hai sẽ vĩnh viễn bị mắc kẹt trong vòng lặp này, không bao giờ thoát ra được?

“Không quan tâm nữa, không quan tâm nữa.”

Khổng Thư hít sâu một hơi: “Chết thì chết!”

Sau đó, cô cắn chặt răng, dồn hết sức lực, lao qua đường, chạy về phía cây cầu vượt.

Thành phố Nghi Xuyên có một con sông rất rộng tên là sông Nghi, chảy xuyên suốt thành phố Nghi Xuyên và cuối cùng đổ ra biển lớn.

Trên sông Nghi có nhiều cây cầu vượt rộng đến vài trăm mét, trong đó có một cây cầu gần sở cảnh sát.

Khổng Thư giờ đây nghĩ đến cách nhanh nhất, cũng là cách chết chắc nhất, chính là nhảy khỏi cây cầu đó rồi chết đuối.

Nhớ lại lần trước mình chết đuối ở hồ nhỏ, giờ đây hai chân cô mềm nhũn, lúc chạy đến bên cầu gần như là nửa loạng choạng nửa bò mà tới nơi, trông vô cùng buồn cười.

Cô nắm lấy lan can hai bên, nhìn xung quanh không có ai, lập tức trèo qua lan can, đứng ở mép ngoài, hai tay bám chặt lấy lan can.

“Thân Hướng Diễn… Bây giờ tôi thật sự liều mạng vì cậu đấy, sau này cậu nhất định phải báo đáp tôi tử tế…”

Lẩm bẩm như vậy, Khổng Thư nhắm chặt hai mắt, buông tay, ngả người về phía trước, thân thể lao thẳng xuống sông Nghi.

Nhiệt độ của nước sông hoàn toàn khác biệt với bên ngoài, Khổng Thư cảm nhận được cơ thể lập tức bị một luồng khí lạnh bao phủ.

Cô bắt đầu thầm đếm thời gian trong đầu.

“1, 2, 3, 4, 5, 6, 7… 74…”

Lần đầu tiên Khổng Thư phát hiện, thì ra dung tích phổi của mình “xịn” đến vậy.

Cho đến khi cô đếm đến 88, vì thiếu oxy nên cô phải há miệng ra, lập tức một dòng nước lạnh tràn vào phổi.

Cô giãy giụa kịch liệt vài giây, sau đó ngừng thở.

“Mọi người ơi, tớ đã cài điện thoại chụp mười tấm liên tiếp rồi, lát nữa tớ đếm ba hai, chúng ta cùng hô to “A1!” nhé! Sau đó thì ai muốn tạo dáng sao cũng được!”

Lời lớp trưởng vừa dứt, Vương Trạch Dự đã hô to: “Không vấn đề!”

Ngay sau tiếng “Không vấn đề” ấy, trong đám đông bỗng xuất hiện một trận xôn xao.

Là Khổng Thư.

Cô ngồi phịch xuống đất, suýt chút nữa khiến cả Đỗ Nhàn bên cạnh cũng ngã theo.

“Khụ khụ khụ!!!”

Khổng Thư ôm ngực ho dữ dội, Thân Hướng Diễn lập tức phản ứng, lao đến bên cô, nhẹ nhàng xoa lưng giúp cô điều hòa hơi thở.

“Không sao rồi Khổng Thư, cậu vất vả rồi, tớ đã biết được manh mối quan trọng…”

Thân Hướng Diễn thì thầm bên tai cô.

Mọi người xung quanh thì sững sờ nhìn chằm chằm.

Chẳng bao lâu sau, phổi của Khổng Thư cũng dần hồi phục, cô mắt đỏ hoe, được Thân Hướng Diễn đỡ từ dưới đất dậy.

“Mọi người cứ chụp đi… Tớ ra ngoài hít chút không khí…” Cô khàn giọng nói.

Thân Hướng Diễn: “Đi thôi.”

Đỗ Nhàn: “Tớ đi với cậu!”

Trần Thoại Thư: “Khổng Thư, để tớ đi cùng cậu…”

Lớp trưởng: “Tớ đi!”

Bốn người đồng thanh, không khí lập tức trở nên gượng gạo.

Sau đó, họ nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt đều dừng lại trên người Khổng Thư, như thể đang chờ cô quyết định.

Khổng Thư còn đâu tâm trạng để lựa với chả chọn, cô mím chặt môi khó chịu, khẽ kéo tay áo Thân Hướng Diễn.

Thân Hướng Diễn lập tức hiểu ý, cùng cô bước ra khỏi lớp học, để lại ba người kia đứng đó nhìn nhau.

Trần Thoại Thư vừa định đuổi theo, Đỗ Nhàn đã nhanh chân chạy tới cửa lớp, giơ tay ôm lấy cánh tay của Trần Thoại Thư, cười tươi nói: “Trần Thoại Thư, cậu không cần đi đâu, nhiều người quá cũng không tiện, tụi mình chụp trước đi, lát nữa tớ ghép cậu ấy vào sau, đảm bảo không lộ dấu vết photoshop đâu nha!”

Vừa nói, cô ấy vừa kéo Trần Thoại Thư quay lại hàng, ôm chặt lấy không buông.

Trần Thoại Thư yếu hơn Đỗ Nhàn, giãy mấy lần cũng không gỡ được cánh tay trên vai, đành cố gượng cười, nhìn về phía ống kính.

“Vậy chụp lại lần nữa đi.” Lớp trưởng có vẻ đã mất hứng, giọng cũng không còn vang như trước.

Cậu ấy nhấn nút hẹn giờ, chậm rãi bước về vị trí của mình.

“Ba, hai…”

“A1!!!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc