Một Ngày Trốn Thoát

Chương 47: Truy tìm hung thủ (17)

Trước Sau

break

Toàn bộ các câu hỏi mà nữ cảnh sát hỏi đều liên quan đến Thân Hướng Diễn.

Dù không rõ bên phía Thân Hướng Diễn rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng thấy đối phương hỏi mình nhiều như vậy, Khổng Thư cũng đại khái đoán ra được bảy tám phần.

Hiện tại, cảnh sát chắc chắn đã coi Thân Hướng Diễn là đối tượng tình nghi.

Đồng thời, điều này cũng gián tiếp cho thấy cảnh sát quả thật đã phát hiện ra manh mối, họ biết đây không phải là một vụ nổ tai nạn thông thường…

Có lẽ họ đang coi Thân Hướng Diễn là điểm đột phá trong vụ án.

Khổng Thư cân nhắc từng từ từng câu khi trả lời nữ cảnh sát, cố gắng khiến lời khai của mình trông như hoàn toàn không liên quan đến chuyện này.

Nói trắng ra là hỏi gì cũng không biết.

Hình tượng của cô lúc này chỉ là một nữ sinh đại học trẻ trung, bất lực và đáng thương, trong đầu chỉ có bạn trai.

Khổng Thư trả lời đến mức cổ họng khô rát, nữ cảnh sát có vẻ cũng đã hỏi xong, cô ấy quay sang thì thầm mấy câu với người bên cạnh, sau đó hai người đồng thời đứng dậy rời khỏi phòng thẩm vấn.

“Mấy người đều đi rồi còn tôi thì sao? Bao giờ tôi mới được ra ngoài…”

Giọng Khổng Thư khản đặc vì khát, nói đến mấy chữ cuối, cổ họng như bị bóp nghẹt.

Cô cố nuốt khan mấy cái, rồi quay đầu nhìn đồng hồ trên tường.

21:30.

Cô vậy mà lại bị giữ ở đây lâu đến thế.

Bên ngoài chắc trời đã tối đen rồi…

Chỉ vài phút sau, cánh cửa phòng thẩm vấn lại mở ra, nữ cảnh sát từng hỏi cung cô bước vào, trong tay cầm một chiếc cốc giấy dùng một lần, bên trong là nước ấm.

“Cô có thể đi rồi.”

Cảnh sát đi phía sau nữ cảnh sát tiến lên tháo còng tay cho Khổng Thư, sau đó nữ cảnh sát đặt cốc nước trước mặt cô.

Khổng Thư do dự mấy giây rồi cầm cốc nước uống cạn một hơi, sau đó toàn thân mệt mỏi bước ra khỏi phòng thẩm vấn.

“Chắc cô mệt lắm rồi nhỉ?”

Nữ cảnh sát nhận lấy chiếc cốc từ tay cô, giúp cô vứt vào thùng rác: “Chúng tôi cũng không muốn nhốt một người trong phòng thẩm vấn hàng giờ liền, nhưng không còn cách nào khác, để loại trừ mọi khả năng, chúng tôi buộc phải làm vậy.”

“Vậy còn Thân Hướng Diễn thì sao?” Khổng Thư khàn giọng hỏi.

Nữ cảnh sát trầm ngâm vài giây: “Bạn trai cô có lẽ sẽ không được thả sớm đâu. Hiện tại vẫn chưa xóa bỏ được hiềm nghi của cậu ấy.”

“Em có thể gặp anh ấy không?”

Khổng Thư nhìn nữ cảnh sát bằng ánh mắt tha thiết, vẻ mặt đầy lo lắng.

“Không được, điều này không phù hợp với quy định của chúng tôi.” Nữ cảnh sát không do dự từ chối lời đề nghị của cô.

Khổng Thư cụp mắt xuống, không nói thêm gì.

Nữ cảnh sát quan sát sắc mặt cô một lúc, bỗng nhớ lại chính mình hồi còn ở học viện cảnh sát, liền nhẹ nhàng vỗ vai cô: “Chị tên là Lâm Cảnh Như. Những người nhỏ tuổi hơn chị đều gọi chị là chị Cảnh Như. Nhìn em cũng còn trẻ, cứ gọi chị là chị Cảnh Như đi.”

Vừa nói, Lâm Cảnh Như vừa viết một dãy số vào sổ, rồi đưa cho Khổng Thư: “Nếu có vấn đề gì, cứ gọi vào số này tìm chị.”

“Em cảm ơn.”

Khổng Thư nhìn tờ giấy trong tay, lặng lẽ lặp đi lặp lại dãy số đó trong lòng nhiều lần, ghi nhớ kỹ.

Sau khi Lâm Cảnh Như rời đi, Khổng Thư ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế dài ở hành lang đợi.

Lúc này đã là mười giờ đêm.

Nhìn kim đồng hồ nhích từng chút một, cơn buồn ngủ cũng dần ập tới.

Không biết từ lúc nào, Khổng Thư đã tựa đầu vào tường, chậm rãi nhắm mắt, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Cô mơ một giấc mơ.

Một giấc mơ vô cùng chân thật.

Trong mơ, cô biến thành một người khác.

Cô đứng ở một nơi xa lạ, trước mặt là một tấm gương rất lớn.

Trong gương là khuôn mặt của cô nhưng cô lại cảm thấy rõ ràng rằng người đó không phải là mình, giống như một người lạ có khuôn mặt y hệt cô.

Hai người họ dường như không có chung ý thức.

“Rắc” một tiếng, tấm gương đột ngột vỡ tan, vỡ thành từng mảnh nhỏ, hình ảnh của cô trong gương cũng theo đó mà nát vụn, tách rời ra thành từng phần, chồng chéo đan xen.

Khổng Thư vô cùng hoang mang, không biết phải làm gì, tấm gương bắt đầu rung lên có nhịp điệu, giống như bị ai đó dùng lực gõ mạnh, từng nhịp một, tấm gương vốn đã nứt vỡ càng thêm lung lay sắp đổ.

Cô sợ hãi lùi lại ra sau, nhìn quanh bốn phía nhưng xung quanh chỉ toàn là một màu đen kịt, cô không thể thấy được gì khác.

Thứ duy nhất cô có thể nhìn thấy chỉ là tấm gương trước mặt.

Đột nhiên, tấm gương hoàn toàn vỡ vụn, những mảnh gương văng tung tóe khắp nơi, cứa qua má của Khổng Thư nhưng cô lại không cảm thấy chút đau đớn nào, cũng không hề có vết thương.

Phía sau chiếc gương vỡ đó, xuất hiện một người.

Là Thân Hướng Diễn, chính anh đã đập vỡ tấm gương.

“Thân Hướng Diễn!”

Khổng Thư mở to mắt, bước về phía anh nhưng lại đâm sầm vào một bức tường vô hình.

Bàn tay Thân Hướng Diễn siết chặt thành nắm đấm, hung hăng đập mạnh vào bức tường vô hình đó nhưng dù làm thế nào thì cũng không thể phá vỡ.

“Khổng Thư!”

“Cứu tớ!”

Cô nghe thấy giọng của Thân Hướng Diễn, rất xa xăm.

Như thể vọng lại từ nơi nào đó cách xa hàng vạn dặm, thậm chí còn có chút mơ hồ, phiêu lãng.

“Khổng Thư!”

Sau bức tường vô hình ấy, miệng Thân Hướng Diễn mấp máy nhưng âm thanh lại như vọng ra từ một nơi khác.

“Khổng Thư, tớ là Thân Hướng Diễn của hai tiếng sau, tớ đang bị giam giữ! Nhất định phải tìm thấy tớ trước mười hai giờ, chỉ khi chúng ta ở bên nhau mới có thể thoát ra được! Hãy tìm tớ!”

Đằng sau Thân Hướng Diễn đột nhiên vươn ra một bàn tay, bịt lấy mặt anh, kéo anh đi, càng lúc càng xa…

Ngay sau đó, trước mắt Khổng Thư tối sầm lại.

“Thân Hướng Diễn?”

Khổng Thư đập mạnh: “Cậu có ý gì, Thân Hướng Diễn, cậu đang ở đâu, tớ phải đi đâu để tìm cậu?!”

Két ——.

Một âm thanh quen thuộc vang lên, giống như tiếng cửa mở…

Là tiếng kẽo kẹt do then cửa bị rỉ sét phát ra…

Đây là đâu?

Rầm!

Tiếng đóng cửa rầm thật lớn khiến Khổng Thư giật mình tỉnh dậy, cô hoảng hốt mở bừng mắt, trong mắt đầy tơ máu.

Sau khi tỉnh lại, Khổng Thư nhất thời không phân biệt được đó là mơ hay thực.

Cô ngồi dậy, nhìn hành lang trống trải, ngơ ngác vài giây rồi mới phản ứng lại, mình đã ngủ thiếp đi trong đồn cảnh sát.

Cô liếc nhìn đồng hồ.

23:47.

Sắp mười hai giờ rồi.

Lời hồi nãy Thân Hướng Diễn nói là có ý gì?

Khổng Thư dụi mắt rồi lập tức tỉnh táo trở lại.

Không đúng, khi nãy là mơ, không phải hiện thực!

Ở hiện thực, Thân Hướng Diễn vẫn còn đang trong phòng thẩm vấn!

Cô bật dậy, bắt đầu đi tìm Thân Hướng Diễn khắp nơi.

“Thân Hướng Diễn?!”

“Thân Hướng Diễn, cậu ở đâu!”

Tiếng gọi của cô vang vọng khắp hành lang, nhanh chóng thu hút sự chú ý của vài cảnh sát.

“Cô gái! Đừng la hét ầm ĩ, nếu không có chuyện gì thì hãy rời khỏi đồn cảnh sát!”

Tuy nhiên, Khổng Thư không hề để tâm, ngược lại còn hét lớn hơn: “Thân Hướng Diễn! Cậu ở đâu! Thân Hướng Diễn!”

“Khổng Thư!”

Giọng Thân Hướng Diễn đột nhiên vang lên.

Khổng Thư quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt quen thuộc ở cuối hành lang, trái tim treo lơ lửng trong lồng ngực cuối cùng cũng buông xuống.

Cô lập tức chạy nhanh về phía Thân Hướng Diễn, thấy tay anh bị còng, phía sau còn có hai cảnh sát đang áp giải anh đến một nơi khác.

“Cậu có đi được không?” Khổng Thư lo lắng hỏi anh.

Thân Hướng Diễn lắc đầu nhẹ.

“Tại sao không đi được?”

Khổng Thư nắm tay anh, quay sang nói với các cảnh sát phía sau: “Anh ấy không làm gì sai cả, tại sao không thể thả anh ấy đi?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc