Cả đời này, Khổng Thư chưa từng nghĩ mình sẽ nói dối chú cảnh sát.
Lại càng không ngờ rằng mình sẽ có cơ hội tự xưng là bạn gái của Thân Hướng Diễn.
Tất nhiên, trong đời cô, còn rất nhiều chuyện cô chưa từng nghĩ tới.
Sau khi bắt chước chiêu làm nũng của Trần Thoại Thư, dở chiêu một khóc hai nháo ba thắt cổ với cảnh sát, nói dối rằng Thân Hướng Diễn là bạn trai mình, cô cũng vinh dự được đưa lên xe cảnh sát.
Hơn nữa, chú cảnh sát còn vừa nhét cô vào xe, vừa nói: “Hiện tại cô đang cản trở người thi hành công vụ, cho dù không phải bạn gái cậu ta, chúng tôi cũng phải đưa cô đi!”
Thế là, Khổng Thư lần đầu tiên trong đời được ngồi xe cảnh sát.
Đối với Khổng Thư, đó thật sự là một cảm giác an toàn chưa từng có (cái con khỉ ấy)...
Bên trong xe cảnh sát, giữa ghế lái và ghế sau có lắp một tấm lưới sắt, mắt lưới dày đặc, vừa an toàn vừa hoàn hảo ngăn cách tội phạm với cảnh sát.
Cô áp trán vào cửa kính xe, nhìn ra bên ngoài.
Không phải cô muốn khoe khoang với người ngoài việc mình đang được ngồi xe cảnh sát mà là vì cô không dám đối mặt với Thân Hướng Diễn đang ngồi bên cạnh.
“Bạn gái à, xe xóc nảy như thế, em dựa vào kính như vậy không sợ chấn động não à?”
Phía sau, Thân Hướng Diễn thích thú mở miệng trêu ghẹo. Khổng Thư lặng lẽ quay đầu lại, lạnh lùng liếc anh một cái.
Cô dè chừng vì vẫn còn cảnh sát ở đây, không muốn cãi nhau với Thân Hướng Diễn, chỉ hơi nhếch môi, dịu giọng đáp.
“Cảm ơn bạn trai đã quan tâm em nha ~”
Nói xong câu đó, Khổng Thư lại chẳng thấy đỏ mặt hay xấu hổ. Trước kia mà đùa kiểu này, tim cô đã đập loạn như nai con rồi…
Nai con đập loạn?
Khoan đã?!
Rõ ràng là cô có thể lợi dụng cảm giác rung động để vào vòng lặp, vậy tại sao cô lại còn ngốc nghếch đi tự sát để kích hoạt vòng lặp chứ?
Thấy Khổng Thư đột nhiên ngẩn người, nhìn chằm chằm một chỗ không nhúc nhích, Thân Hướng Diễn hơi rũ mắt xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Ngay sau đó anh ngẩng đầu nhìn về phía Khương Nghị ngồi ở ghế phụ, phát hiện ông ấy cũng đang theo dõi mình qua gương chiếu hậu.
Khổng Thư lấy lại tinh thần, cũng nhận ra ánh mắt đó.
Cô liếc nhìn gương chiếu hậu, bắt gặp ánh mắt của Khương Nghị, trong lòng khẽ giật nảy rồi lập tức cố làm ra vẻ bình tĩnh, vội dời ánh mắt, sợ mình trông có vẻ chột dạ.
Từ lúc lên xe đến giờ, Khương Nghị chưa nói một lời, cũng chẳng hỏi câu nào, chỉ luôn im lặng, thỉnh thoảng lại nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại giữa hai người đang ngồi ghế sau.
Điều này khiến Khổng Thư cảm thấy người này lòng dạ cực sâu, không phải loại cô và Thân Hướng Diễn có thể so sánh được.
“Cô gái nhỏ, cháu với bạn trai quen nhau được bao lâu rồi?”
Khương Nghị đột ngột lên tiếng, lại hỏi Khổng Thư trước.
“Hơn hai năm rồi ạ.” Khổng Thư trả lời, không quên liếc nhìn Thân Hướng Diễn một cái.
Thân Hướng Diễn trông rất ung dung, tựa lưng vào ghế, mắt cụp xuống, không biết đang nghĩ gì.
“Cụ thể là bao lâu?” Khương Nghị lại hỏi.
Cụ thể?
Hỏi kỹ vậy làm gì?
Khổng Thư vội vàng tính nhẩm trong đầu.
Một năm có 365 ngày, 365 nhân 2 là…
“Ngày mai là ngày thứ tám trăm.” Thân Hướng Diễn giành nói trước một bước.
Vừa dứt lời, chỉ nghe Khương Nghị ngồi ghế trước khẽ cười đầy ẩn ý: “Cô bé, bạn trai cháu phản ứng nhanh hơn cháu nhiều đấy.”
Câu này khiến Khổng Thư không biết nên đáp lại thế nào, bởi cô cảm thấy trong lời này còn có hàm ý khác.
Nói nhiều sai nhiều, cô chọn cách im lặng.
…
Tới đồn cảnh sát, Khổng Thư bị đưa vào một phòng thẩm vấn.
Cô và Thân Hướng Diễn bị tách ra, đưa đến nơi khác, cụ thể là đâu thì cô cũng không rõ.
Nghĩ lại thì, hai người không thể bị thẩm vấn cùng lúc, tất nhiên phải tách riêng ra mới đúng.
Căn phòng thẩm vấn được bố trí rất đơn giản.
Có tường, không có cửa sổ.
Có một cái bàn, hai chiếc ghế, phía trước đặt thêm một chiếc ghế nữa, chuyên dành cho tội phạm bị thẩm vấn.
Chiếc ghế đó là loại đặc chế, trông như làm bằng sắt hoặc vật liệu nào còn chắc chắn hơn, chân ghế cố định trên mặt đất, giữa hai tay vịn có một tấm chắn.
Sau khi Khổng Thư ngồi xuống, có cảnh sát tới khóa tấm chắn lại, chính là người đã kéo cô lên xe cảnh sát trên đường Thông Đạt lúc nãy.
Hai tay cô bị khống chế, không thể đứng lên cũng không thể động đậy.
“Chú cảnh sát ơi, cháu chỉ muốn ở bên bạn trai thôi, sao lại bị còng tay thế ạ?”
Khổng Thư nhìn người cảnh sát đang còng tay bạc cho cô với vẻ mặt vô tội: “Bạn trai cháu đâu rồi, anh ấy đi đâu rồi, các chú nhốt anh ấy ở đâu rồi? Cháu muốn gặp anh ấy!”
“Bạn trai cháu lúc nãy chỉ nói linh tinh thôi, cháu còn chẳng biết anh ấy đang nói gì nữa, chắc chắn là do xem phim phá án nhiều quá, thấy mới mẻ thôi…”
Cảnh sát cũng bắt đầu cảm thấy phiền vì Khổng Thư cứ lải nhải mãi, ông ấy cau mày, dứt khoát khóa còng: “Cô bé, bạn trai cháu không sao đâu, chúng tôi chỉ làm theo quy trình bình thường thôi, nếu không có vấn đề gì thì sẽ lập tức thả hai đứa ra ngay, đừng lo.”
Nói xong, cảnh sát quay người định rời đi nhưng đến cửa lại đột nhiên khựng lại, quay đầu nhìn Khổng Thư bằng ánh mắt kiểu “hận sắt không thành thép”.
“Cô bé, chú nói một câu không nên nói, con gái phải có ý thức độc lập, đừng suốt ngày bạn trai bạn trai, theo cách nói của tụi cháu thì là đừng để tình yêu làm mờ lý trí. Bạn trai cháu không đơn giản như cháu nghĩ đâu…”
Không đợi Khổng Thư đáp, cảnh sát đã quay đầu bước ra ngoài.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Khổng Thư chớp mắt mấy cái, lộ ra vẻ mặt đầy bối rối.
Thân Hướng Diễn không đơn giản, quả thật không đơn giản, bởi vì cô hình như cũng không đơn giản.
Không biết đã đợi bao lâu, Khổng Thư cũng không biết tình hình bên Thân Hướng Diễn thế nào, trong lòng có chút bất an. Cuối cùng, cánh cửa phòng thẩm vấn cũng mở ra.
Người bước vào là một nữ cảnh sát.
Khổng Thư nheo mắt nhìn kỹ, đúng là nữ cảnh sát từng đi cùng viên cảnh sát trung niên lần trước.
Cô ấy đã thay đồ thường, không còn mặc cảnh phục nữa, chiếc mũ cảnh sát trên đầu cũng được tháo xuống, để lộ mái tóc ngắn gần như đầu đinh.
Trước đó đội mũ, Khổng Thư cũng không để ý lắm, giờ tháo mũ ra, cô chỉ cảm thấy nữ cảnh sát này anh tuấn mạnh mẽ, thậm chí còn phong độ hơn cả đàn ông.
“Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó?” Nữ cảnh sát ngồi xuống sau bàn, giọng điệu ôn hòa: “Sao thế, cô quen tôi à?”
“Không… không quen…” Khổng Thư lắc đầu: “Chỉ là thấy chị rất đẹp thôi.”
Nghe vậy, nữ cảnh sát cúi đầu khẽ cười, rồi lại nghiêm túc lại, hắng giọng nói: “Cảm ơn, cô không phải người đầu tiên nói vậy.”
Cô mở tài liệu về Khổng Thư ra, hỏi tiếp: “Cô không cần sợ, tôi chỉ hỏi mấy câu đơn giản thôi, hỏi xong sẽ cho cô về.”
Khổng Thư gật đầu, ngồi ngay ngắn lại.
“Cô và bạn trai là bạn học cấp ba, sau khi tốt nghiệp mới quen nhau đúng không?”
“Vâng, sau khi tốt nghiệp.” Khổng Thư đáp.
“Vậy cô có biết vì sao bạn trai cô lại đột nhiên nói vụ nổ này là một vụ án mưu sát không?”
“Em cũng không biết nữa, đang yên đang lành tự nhiên hét lên, em nghĩ chắc anh ấy lại ảo tưởng sức mạnh, xem phim hình sự nhiều quá nên bị ảnh hưởng…”
Khổng Thư bĩu môi, bắt đầu oán trách Thân Hướng Diễn: “Anh ấy bình thường đã cứ hấp tấp lỗ mãng như vậy rồi, thật là bực mình chết đi được…”
Nữ cảnh sát ngước mắt lên, chăm chú quan sát phản ứng của cô, ánh mắt ấy, thật giống với viên cảnh sát trung niên kia.
Bị nhìn chằm chằm khiến toàn thân Khổng Thư không thoải mái, cô mím môi lại, hai tay xoắn lấy nhau, vặn qua vặn lại.
“Chị cảnh sát, rốt cuộc Thân Hướng Diễn bây giờ đang ở đâu thế? Không phải là có chuyện gì rồi chứ?”
“Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, chỉ là điều tra theo thông lệ thôi.”
“Vậy… Em có thể ra ngoài đợi bạn trai không…” Khổng Thư nói càng lúc càng nhỏ, bởi vì đối phương cứ nhìn chằm chằm cô, không hề có phản ứng gì.
Dù tâm lý cô có mạnh mẽ đến đâu nhưng gặp phải người còn vững vàng hơn cô, cuối cùng cô vẫn phải chịu thua.
“Ngoài đi học ra, Thân Hướng Diễn còn thường làm những gì khác không?”
“Cô từng gặp bố mẹ của Thân Hướng Diễn chưa?”
“Thân Hướng Diễn có từng làm ra những hành vi nào khiến cô cảm thấy kỳ lạ không…”
“…”
Thân Hướng Diễn Thân Hướng Diễn…
Toàn bộ câu hỏi đều xoay quanh Thân Hướng Diễn.