Một Ngày Trốn Thoát

Chương 45: Truy tìm hung thủ (15)

Trước Sau

break

Kết quả là vừa đi đến gần ranh giới phong tỏa, Khổng Thư đã bị cảnh sát hỗ trợ kéo tay lôi đi.

“Cô bé à, nguy hiểm lắm, không được lại gần.”

“Cháu chỉ muốn hỏi một câu thôi, chú cảnh sát, cháu không đụng chạm lung tung đâu, chú đừng kéo cháu, phía sau còn có bạn học của cháu nữa, để họ thấy thì ngại chết mất, cháu tự đi được, ế ế ế…”

Hai phút sau.

Khổng Thư tự tin bước đi nhưng lại thất vọng quay về.

“Đi một vòng trước ranh giới phong tỏa rồi bị chú cảnh sát lôi đi, đây là cách hay mà cậu nói đấy à?” Thân Hướng Diễn chống tay lên cây, cười như không cười.

“Xem như thất sách.”

Khổng Thư cười gượng hai tiếng: “Cẩn thận mấy thì cũng có lúc sơ sót, nhưng không sao, chúng ta có thể chờ tiếp, đợi chú ấy ra khỏi khu phong tỏa chẳng phải là được rồi sao?”

Trước đó, cô cần suy nghĩ kỹ xem nên nói gì với cảnh sát để không khiến họ nghi ngờ.

“Tớ từng xem một bộ anime, nếu nói nhiều quá, cảnh sát sẽ nghĩ cậu chính là hung thủ, rồi nhốt vào phòng thẩm vấn tra hỏi cả ngày lẫn đêm, không cho ngủ luôn…”

Khổng Thư vừa che nửa mặt, vừa hạ giọng như thể đang tiết lộ bí mật kinh thiên động địa.

Nghe vậy, Thân Hướng Diễn hơi nhướng mày: “Cậu đúng là cái gì cũng xem, phim truyền hình cũng coi, anime cũng coi, còn thứ gì mà cậu không xem nữa không?”

Khổng Thư nhìn về phía xa, mắt hướng về trước, mặt không đỏ tim không loạn, chậm rãi nói: “Thứ cậu thích xem, tớ không xem.”

Không khí bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Thân Hướng Diễn trong lòng cứ suy đi nghĩ lại câu nói này của Khổng Thư.

Rồi, anh đột nhiên đơ ra, lập tức hiểu được ý của cô.

“Cậu… Nói bậy! Tớ đâu có thích xem mấy thứ đó! Tớ chưa từng xem!”

Khổng Thư khịt mũi: “Tớ đâu có nói là gì, cậu đừng nghĩ nhiều.”

Thân Hướng Diễn định mắng nhưng lại ngưng lại, khóe miệng giật giật, vành tai bắt đầu đỏ ửng lên.

Khổng Thư ngoài mặt thì không biểu cảm gì nhưng trong lòng lại đang cười thầm.

Cô coi như là đã nhận ra, Thân Hướng Diễn không dễ hoảng loạn vì chuyện lớn nhưng gặp mấy vấn đề thế này thì lại dễ kích động.

Chưa đến mười phút sau, phía xa có bảy tám chiếc xe nối đuôi nhau dừng lại bên ngoài ranh giới phong tỏa, cửa xe đồng loạt mở ra, hơn chục cảnh sát mặc thường phục bước xuống xe, lần lượt tiến vào trong khu vực phong tỏa.

Cảnh tượng hoành tráng, khí thế hùng hổ.

“Sao lại nhiều người đến vậy?” Khổng Thư nghi hoặc: “Cảnh sát phá án lúc nào cũng rầm rộ thế này à?”

Thân Hướng Diễn quan sát một lúc: “Xem ra cảnh sát cũng nhận ra vụ nổ này không đơn giản, có lẽ họ phát hiện ra manh mối quan trọng nào đó.”

Một lúc sau, Thân Hướng Diễn chọn đúng thời điểm, lặng lẽ tiến đến gần ranh giới phong tỏa, tiếp cận một cảnh sát mập trông có vẻ dễ nói chuyện.

“Chú cảnh sát ơi, cháu muốn hỏi một chút, tình hình bây giờ là sao vậy ạ?”

Cảnh sát mập khoanh tay, vốn đang bức bối vì không có ai để nói chuyện, giờ có người chủ động hỏi, lại đúng ý ông ấy.

Ông ấy liếc nhìn Thân Hướng Diễn, trước tiên là xụ mặt, giả vờ trầm ngâm, sau đó hắng giọng: “Ừm… Tình hình không lạc quan đâu, cảnh sát vừa mới phát hiện ra một manh mối rất quan trọng, có lẽ có liên quan đến một vụ án lớn từ bốn năm trước, cậu không thấy điều động bao nhiêu cảnh sát như vậy à, chậc chậc… Thời tiết Nghi Xuyên sắp thay đổi rồi…”

“Bốn năm trước… Là sao ạ?”

Khổng Thư thò đầu ra: “Sao lại liên quan đến vụ án bốn năm trước được ạ?”

Đúng lúc này, Khương Nghị trầm mặt, kéo ranh giới phong tỏa lên, vội vàng bước về phía chiếc xe ở xa, bên cạnh ông ấy là vài cảnh sát mặc thường phục khác, vẻ mặt cũng rất nghiêm trọng.

Thấy mọi người sắp đi hết, cảnh sát mập cũng lập tức nghiêm mặt lại: “Đây là bí mật nội bộ, các cháu đừng hỏi nữa, có hỏi chú cũng không nói đâu.”

Nói xong, ông ấy ngừng lại vài giây rồi như chợt nhận ra mình vừa lỡ lời quá nhiều.

“Mấy người bị thương trong vụ nổ chắc đều là bạn học của các cháu phải không, sao không đến bệnh viện thăm bạn mà lại đứng đây nghe ngóng tin tức thế? Trẻ con không nên lo chuyện bao đồng.”

Dứt lời, ông ấy vội vã đuổi theo mấy cảnh sát khác, loay hoay chen lên một chiếc xe trong số đó rồi rời đi, những chiếc xe còn lại cũng lần lượt rời khỏi hiện trường.

Không ngờ đã hơn hai mươi tuổi rồi mà vẫn bị gọi là trẻ con, Khổng Thư cúi đầu nhìn bộ đồ mình mặc.

Rõ ràng là rất chín chắn mà…

Từ lúc vụ nổ xảy ra đến giờ đã hơn nửa tiếng trôi qua.

Hiện trường chỉ còn lại vài cảnh sát hỗ trợ giữ trật tự và bảo vệ hiện trường, còn những người có chức vụ quan trọng đều đã lần lượt rời đi.

Chỉ còn lại Khương Nghị.

Ở phía bên kia, Khương Nghị vẫn đang nói chuyện với một cảnh sát khác, không rõ đang bàn bạc điều gì. Một chiếc xe màu đen bóng dừng lại bên cạnh họ, yên lặng chờ họ nói chuyện xong.

Xung quanh cũng đã trở nên yên tĩnh, không còn gì để xem nữa, những người hiếu kỳ đứng xem cũng đã sớm sơ tán.

“Khổng Thư, cậu có nghe thấy không, vừa rồi cảnh sát đó nói là bí mật nội bộ.” Thân Hướng Diễn bỗng nhiên nói.

“Tất nhiên là tớ nghe thấy rồi, cái này chắc chắn sẽ không dễ dàng nói cho người ngoài biết, trừ khi…”

Trừ khi có liên quan đến vụ án này thì mới có cơ hội tiếp xúc với bí mật nội bộ.

“Tớ chưa từng được vào phòng thẩm vấn.”

Thân Hướng Diễn hắng giọng một cái: “Tớ muốn vào đó xem thử.”

Khổng Thư gật đầu, sau đó giật mình nhìn anh đầy kinh ngạc.

“Cậu rảnh đến mức đi tham quan phòng thẩm vấn à?”

Thật sự nghĩ đó là điểm du lịch chắc?!

Thân Hướng Diễn không trả lời mà đột nhiên hét lớn về phía Khương Nghị: “Chú cảnh sát Khương! Cháu có manh mối! Đây không phải là một vụ nổ thông thường, mà là một vụ mưu sát có chủ đích!”

Âm thanh truyền đến tai Khương Nghị, đồng tử ông ấy lập tức chấn động, quay ngoắt đầu lại nhìn về phía Thân Hướng Diễn.

Ánh mắt của Khương Nghị và Khổng Thư chạm nhau trong thoáng chốc.

Ngay khoảnh khắc đó, cô cảm thấy toàn thân nổi da gà.

Ánh mắt thật sắc bén!

Người này hoàn toàn khác lần trước cô gặp lúc báo cảnh sát, như thể trở thành một con người khác vậy.

Ban đầu cô vốn còn tưởng ông ấy chẳng giống cảnh sát gì cả mà trông giống ông bác nhà đối diện hơn. Nhưng bây giờ, cô mới thực sự cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh như chim ưng ấy.

Khương Nghị xoay người, ra hiệu bằng ánh mắt cho người bên cạnh.

Không đợi hai người phản ứng, hai cảnh sát đã lập tức chạy đến chỗ Thân Hướng Diễn, mỗi người một bên, giữ lấy cánh tay anh đưa thẳng lên xe.

Thân Hướng Diễn cũng không phản kháng, ngoan ngoãn đi theo họ, cực kỳ hợp tác.

Khổng Thư tròn mắt sững sờ.

Tên này hành động sao không báo trước cho cô một tiếng, lại còn một mình tách nhóm!

Không được, cô cũng phải đi theo!

Khổng Thư lập tức kéo tay một chú cảnh sát: “Không được, các chú không thể đưa anh ấy đi như vậy…”

“Cô gái nhỏ, chúng tôi đang thi hành công vụ, xin đừng cản trở.”

“Nếu các chú muốn đưa anh ấy đi vậy thì phải đưa cả cháu theo nữa!” Khổng Thư lớn tiếng nói.

Thân Hướng Diễn lập tức thoát ra, nói: “Không, cô ấy không liên quan gì đến tôi, cô ấy chẳng biết gì hết.”

Nói xong, anh còn không quên nháy mắt ra hiệu với Khổng Thư.

Nhưng Khổng Thư chẳng buồn cảm kích.

Đã nói là hai người phải đi cùng nhau, không được chia tách thì dù có nói gì cũng phải hành động cùng nhau.

Để trông mình đáng thương hơn, Khổng Thư làm bộ mặt đau khổ, bắt chước kiểu nũng nịu của Trần Thoại Thư mà van nài.

“Không được, cháu là bạn gái của anh ấy, các chú không thể cứ thế đưa anh ấy đi được, cháu muốn ở bên bạn trai mình, không rời xa…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc