Cánh cửa sắt của tủ chạm vào da, truyền đến một luồng lạnh lẽo.
Ngay sau đó, Trần Thoại Thư cúi đầu xuống, đưa tay định đỡ cánh cửa tủ thì bỗng nhiên, từ trong tủ chậm rãi trượt ra một bàn tay trắng bệch không còn chút máu.
“Á ——.”
Nghe thấy tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế, Khổng Thư từ sau giá sách chạy vòng qua, thấy Trần Thoại Thư ngồi bệt dưới đất, bị dọa đến mức không đứng dậy nổi, chỉ có thể vừa khóc vừa bò ra khỏi phòng, hoàn toàn không còn tâm trí quan tâm đến người chết bên trong đó là ai.
Không còn Trần Thoại Thư chắn phía trước, cửa tủ sắt mở toang. Trong không gian chật hẹp ấy, một thân hình quen thuộc đang co ro…
Khổng Thư nghẹn thở.
Trong tủ đựng đồ, đầu của Thân Hướng Diễn vô lực rũ xuống, mắt nhắm nghiền, làn da vốn đã trắng nay không còn chút huyết sắc, trắng hơn cả giấy. Trên ngực cắm một con dao găm nhỏ được khắc hoa tinh xảo, chiếc áo thun trắng đã bị máu tươi nhuộm đỏ loang lổ.
Đôi bàn tay đẹp đẽ, thon dài của anh buông thõng xuống đất, máu từ tim chảy dọc theo cánh tay, tụ lại trong lòng bàn tay, nhỏ xuống thành một vũng lớn, chưa kịp đông lại, đỏ tới chói mắt.
Người luôn cao ngạo như Thân Hướng Diễn, giờ lại bị nhét vào cái tủ lạnh lẽo, chật chội kia, trông vừa đáng thương lại bất lực…
Khổng Thư muốn hét lớn nhưng nỗi đau và bi thương tột độ đè ép tới mức khiến cô không thể phát ra tiếng, chỉ có thể phát ra những tiếng nức nở đứt quãng, nghẹn lại trong cổ họng.
Cô quỳ rạp xuống trước tủ, kéo tay Thân Hướng Diễn, cố gắng lôi anh ra khỏi đó.
Cơ thể Thân Hướng Diễn mềm nhũn như bùn nhão, bị Khổng Thư kéo mạnh một cái, phần thân trên nghiêng ra ngoài, ngã vào lòng cô.
“Thân Hướng Diễn…”
Khổng Thư ôm chặt cơ thể đã bắt đầu cứng lại ấy, nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh.
“Thân Hướng Diễn, đừng sợ, đừng sợ, tớ tìm thấy cậu rồi, đừng sợ…”
Cô có thể ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ trên tóc Thân Hướng Diễn xen lẫn mùi máu tanh nồng nặc.
Tiếng hét của Trần Thoại Thư đã thu hút các bạn học xung quanh, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào náo loạn.
Chỉ trong chốc lát, tầng hai của thư viện đã hỗn loạn hết cả lên.
Nghe tiếng động, Vương Trạch Dự nhanh chóng xuyên qua đám đông lao lên phòng tầng hai, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, trái tim lạnh đi một nửa.
Cậu ấy bước tới, quỳ xuống đất, dùng sức lắc mạnh thi thể không còn sự sống ấy.
“Thân Hướng Diễn, cậu… mẹ nó…”
Cậu ấy giơ tay quệt nước mắt, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, nghiến răng ken két, giọng run rẩy dữ dội: “Mở, mở con mắt chó của cậu ra đi…”
Mấy người khác thì đứng xa xa, không dám tới gần, cũng sợ đến không thể lại gần.
“Tớ phải đưa Thân Hướng Diễn đi bệnh viện, bác sĩ có thể cứu được cậu ấy…”
Vương Trạch Dự cướp lấy Thân Hướng Diễn từ trong lòng Khổng Thư, kéo cánh tay anh, định cõng anh ra ngoài.
Thế nhưng phần thân dưới của Thân Hướng Diễn bị kẹt chặt trong chiếc tủ chật hẹp, kéo thế nào cũng không ra được.
Cuối cùng, Vương Trạch Dự ngồi bệt xuống đất, ôm ngực, gào khóc.
Lúc này, một viên kẹo mút từ trong túi áo của Thân Hướng Diễn trượt ra, rơi xuống đất.
Khổng Thư cau mày, nhẹ nhàng nâng cằm Thân Hướng Diễn lên, cảm nhận làn da lạnh băng không còn nhiệt độ, tâm trạng trong cô bỗng trở nên bình tĩnh dị thường.
Chứng kiến cảnh đó, mọi người đều nhìn nhau sửng sốt, chỉ có Đỗ Nhàn biết chuyện là che miệng, vẻ mặt đầy phức tạp.
Một lúc sau, Khổng Thư cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm con dao găm đang cắm trước ngực Thân Hướng Diễn, cô đưa tay nắm chặt chuôi dao, rút mạnh ra.
Máu tươi văng đầy mặt Khổng Thư, bắn cả vào mắt cô, lông mi cô khẽ run rẩy, tròng mắt đỏ rực.
Lúc này đây, Khổng Thư trong mắt mọi người trông ghê rợn đến đáng sợ.
Lớp trưởng nhận thấy có gì đó không ổn: “Khổng Thư, cậu định làm gì?!”
“Cứu cậu ấy.”
Nói xong, hai tay Khổng Thư nắm chặt con dao, giơ cao lên rồi đâm thẳng vào tim mình.
Đau. Cô cắn răng chịu đựng, cắm phập vào da thịt.
Là nỗi đau thực sự, đau đến xé ruột xé gan.
Thế nhưng cô không dừng lại, tiếp tục xuyên qua từng tấc máu thịt, cho đến khi lưỡi dao hoàn toàn cắm phập vào tim cô.
Đau đến mức ngón tay run rẩy, gần như không thể nắm nổi chuôi dao nữa, để đẩy nhanh cái chết của mình, Khổng Thư dốc chút sức lực cuối cùng, rút con dao găm ra.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh đỏ bắn tung tóe như nước tuôn trào, máu chảy thành sông…
“Khổng Thư!”
Cô đã không còn nghe rõ là ai đang gọi tên mình nữa, chỉ cảm thấy sức lực trong người đang dần rút cạn. Cuối cùng cô ngã xuống đất, khép mắt lại, ngừng thở.
…
“Mọi người ơi, tớ đã cài điện thoại chụp mười tấm liên tiếp rồi, lát nữa tớ đếm ba hai, cả lớp mình cùng hô ‘A1!’ nhé! Sau đó thì muốn làm gì cũng được!”
“Không thành vấn đề!”
“Ba!”
“Hai!”
“A1!!!”
Đúng lúc đèn flash trên điện thoại nhấp nháy sáng lên, ý thức của Khổng Thư cũng hoàn toàn bừng tỉnh.
Cô mở to mắt, quay phắt đầu nhìn lại hàng sau, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Thân Hướng Diễn.
Khoảnh khắc hai người chạm mắt nhau được ghi lại trong tấm hình cuối cùng của mười tấm chụp liên tiếp ấy.
Vĩnh viễn không phai.
Chụp ảnh xong, Khổng Thư liếc nhìn Thân Hướng Diễn một cái, lén tránh khỏi tầm mắt mọi người, bước lên sân thượng của tòa giảng đường. Nhưng cửa sân thượng đã bị khóa, cô đành ngồi trên bậc thềm tầng cao nhất.
Thân Hướng Diễn theo sát, chẳng bao lâu đã xuất hiện ở khúc ngoặt cầu thang.
Anh bước lên, cúi mắt nhìn cô.
“Là xe phát nổ sao?”
Nghe vậy, Khổng Thư sững người: “Ý cậu là sao?”
“Tất nhiên là hỏi nguyên nhân của vòng lặp lần này rồi. Có phải cậu lại đến gần chiếc xe đó không?”
Thấy vẻ mặt Thân Hướng Diễn rất bình tĩnh, ngược lại Khổng Thư càng thêm nghi hoặc.
Chẳng lẽ Thân Hướng Diễn không nhớ là chính anh đã bị giết sao?
“Trước khi vòng lặp bắt đầu, cậu đang làm gì?” Khổng Thư dò hỏi.
“Tớ còn có thể làm gì, dĩ nhiên là đến phòng trực ban, tìm thầy Lê xem camera giám sát rồi.”
Khi nói đến hai chữ thầy Lê, giọng Thân Hướng Diễn hơi run lên nhưng đã nhanh chóng trở lại bình thường.
Anh khó hiểu nhìn cô: “Chẳng phải lúc tách ra tớ đã nói với cậu rồi sao, sao giờ lại hỏi nữa?”
Lời vừa dứt, Khổng Thư đột nhiên đứng bật dậy, lao vào lòng anh, ôm chặt lấy anh, hai tay siết chặt vòng eo anh, dùng sức thật mạnh như muốn hòa Thân Hướng Diễn vào cơ thể mình.
Thình thịch!
Thân Hướng Diễn sững người trong chớp mắt, hai tay giơ cao đầu hàng.
Bình tĩnh lại, anh nhẹ nhàng hạ tay xuống, bàn tay ấm áp đặt lên đầu Khổng Thư, dịu dàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì à?”
Khổng Thư không trả lời, chỉ vùi cả gương mặt vào lồng ngực Thân Hướng Diễn, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh và nhịp tim sống động vang vọng trong lồng ngực. Cô bật khóc không thành tiếng, nước mắt dần thấm ướt áo anh.
Thân Hướng Diễn cũng không nói gì thêm, chỉ yên lặng để cô ôm, để cô khóc.
Không biết bao lâu sau, Khổng Thư mới buông anh ra, lui về sau hai bước, đưa tay lau nước mắt, sụt sịt mũi rồi nhìn anh.
“Không có vụ nổ nào cả, tớ cũng không chết.” Khổng Thư nghẹn ngào nói: “Người chết là cậu, tớ đã tìm thấy thi thể của cậu…”
Khi cô nói ra điều đó, ánh mắt Thân Hướng Diễn lập tức đỏ ngầu.
Anh nghiến chặt răng, cơ thể bắt đầu run rẩy dữ dội, Khổng Thư tưởng anh đang sợ hãi.
“Vậy tại sao lại vào vòng lặp…”
Yết hầu Thân Hướng Diễn không ngừng chuyển động, anh khàn giọng: “Người chết là tớ, vậy sao vẫn xảy ra vòng lặp?”
Khi thốt ra câu này, có vẻ như Thân Hướng Diễn đã mơ hồ đoán được đáp án.
Khổng Thư do dự muốn nói lại thôi, cô trầm mặc vài giây, cuối cùng như thể quả bóng xì hơi, cô nhẹ nhàng đáp: “Tớ đã tự sát.”