Một Ngày Trốn Thoát

Chương 43: Truy tìm hung thủ (13)

Trước Sau

break

Nghe câu nói đó, nước mắt từ khóe mắt Thân Hướng Diễn tuôn ra như đứt dây đàn.

Anh vội vàng giơ tay lên, lau nước mắt trên mặt, quay đầu sang một bên, không để Khổng Thư nhìn thấy.

“Thì ra cậu biết tớ đã chết rồi…”

Khổng Thư nắm chặt lấy cánh tay anh: “Vậy tại sao lúc nãy cậu lại giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra?”

Thân Hướng Diễn cụp mắt, tránh ánh mắt cô, im lặng không đáp.

Khổng Thư không hiểu, chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn ngào khó chịu.

“Nếu tớ không tìm được cậu mà bị xe nổ chết rồi rơi vào vòng lặp thì cậu định không nói cho tớ biết là cậu bị giết à? Hả? Cậu định giấu tớ? Vậy nếu tớ không bị xe nổ thì sao? Nếu thời gian không thể quay lại thì sao? Nếu điểm bắt đầu của vòng lặp là sau khi cậu bị hại thì sao? Rốt cuộc là ai đã giết cậu, trong khoảng thời gian tớ ra ngoài, đã có chuyện gì xảy ra với cậu?”

Một tràng câu hỏi dồn dập được ném ra nhưng không có câu trả lời nào.

Khổng Thư buông tay anh ra, trong mắt ánh lên vẻ thất vọng: “Cậu không phải đã từng nói chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây sao? Tại sao cậu lại giấu tớ chuyện quan trọng như vậy mà không chịu nói? Giờ cậu im lặng như thế là không muốn cùng tớ giải quyết chuyện này nữa sao?”

Vô thức, giọng Khổng Thư bắt đầu trở nên gay gắt hơn.

“Không phải tớ không muốn nói…”

Thân Hướng Diễn cuối cùng cũng chịu mở miệng, mắt đỏ hoe, giọng run run: “Mà là bây giờ tớ thật sự rất sợ…”

Khổng Thư ngẩn ra.

Cô nhìn thấy Thân Hướng Diễn ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm lấy bản thân, lặng lẽ nức nở. Cô chợt nhận ra mình đã luôn bỏ qua một điều.

Thân Hướng Diễn, người dù trời có sập xuống cũng vẫn điềm tĩnh như không, thật ra cũng chỉ là một người bình thường giống cô.

Cũng biết vui, biết buồn, biết sợ, những cảm xúc cô có, Thân Hướng Diễn cũng có.

Là cô đã nghĩ anh quá mạnh mẽ.

Cứ như thể trên đời này, bất kể gặp khó khăn gì, Thân Hướng Diễn đều có thể tự mình đối mặt và giải quyết.

Đây là lần đầu tiên Thân Hướng Diễn để lộ mặt yếu đuối trước mặt cô, điều này khiến Khổng Thư cảm thấy anh dường như không còn xa vời như trước nữa.

Thân Hướng Diễn, một người trước đây tưởng như không thể chạm tới, giờ cô lại có thể chạm vào được.

“Đừng sợ.”

Khổng Thư đặt tay lên đầu anh, nhẹ nhàng an ủi: “Chúng ta vẫn còn sống khỏe mạnh, từ bây giờ cho đến khi thoát khỏi vòng lặp, tớ sẽ không rời xa cậu nữa.”

Thân Hướng Diễn không ngẩng đầu lên, chỉ lặng lẽ nắm chặt lấy tay Khổng Thư, nắm rất chặt.

Lần này, cả hai không vội đi tìm hung thủ, cũng không vội nghĩ cách thoát khỏi vòng lặp.

Họ ngồi bên nhau trên bậc thềm, lặng lẽ dựa vai nhau, nhìn qua khung cửa sổ trên sân thượng, ngắm bầu trời bên ngoài dần dần tối đi, mỗi người lắng lại cảm xúc của mình.

“Mấy giờ rồi?” Giọng Thân Hướng Diễn hơi khàn.

Khổng Thư liếc nhìn điện thoại thì phát hiện Đỗ Nhàn đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, còn có mấy cuộc gọi nhỡ.

Điện thoại luôn để chế độ im lặng nên cô không nghe thấy.

“Đã sáu giờ bốn mươi bảy rồi.”

Khổng Thư nói xong, bản thân cũng hơi kinh ngạc.

Không ngờ hai người họ lại có thể ngồi nhìn một khung cửa sổ tận ba tiếng đồng hồ mà không nói lời nào.

“Cậu có muốn nghe tớ kể chuyện gì đã xảy ra không?” Thân Hướng Diễn bất ngờ lên tiếng.

“Ừm, được.” Khổng Thư đáp.

“Khi tớ đến phòng trực tìm thầy Lê, nói muốn điều tra camera giám sát, ban đầu thầy nhất quyết không đồng ý. Tớ liền tranh thủ lúc thầy không chú ý, trộm lấy chìa khóa phòng giám sát…”

Tâm trạng Thân Hướng Diễn đã hoàn toàn bình ổn, anh bắt đầu kể lại quá trình mình bị hại…

Việc lấy được chìa khóa phòng giám sát dưới mắt thầy Lê Minh cũng không phải việc gì khó, Thân Hướng Diễn phản ứng nhanh, lấy được chìa khóa rồi bèn kiếm cớ rời đi.

Có một học kỳ, Thân Hướng Diễn từng phụ trách dọn dẹp vệ sinh trong phòng giám sát nên gần như đã nắm rõ tình hình bên trong.

Ngoài giáo viên quản lý phòng giám sát, trong trường không ai quen thuộc với nơi đó hơn anh.

Sau khi vào phòng giám sát, anh bật máy tính, định tìm các đoạn ghi hình vào ba ngày gần nhất nhưng phát hiện tất cả video của ngày hôm nay đã bị xóa sạch.

Người có thể đến được phòng giám sát và xóa sạch các đoạn ghi hình đó chỉ có thể là một người.

“Thầy Lê…”

Khổng Thư gọi ra cái tên đang vang vọng trong lòng mình.

Dù không muốn tin người thầy mà mình kính trọng lại chính là hung thủ nhưng sự thật bày ra trước mắt, không còn khả năng nào khác.

“Đúng vậy, lúc đó tớ đã xác định hung thủ chính là thầy Lê.”

Thân Hướng Diễn ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Mặc dù đoạn ghi hình đã bị xóa nhưng cũng không phải hoàn toàn không thu hoạch được gì. Ít nhất, phạm vi hung thủ đã thu hẹp lại, chỉ còn một người…”

Ngay khi anh chuẩn bị rời khỏi phòng giám sát để bàn tiếp với Khổng Thư thì sau đầu bỗng bị một vật gì đó nện mạnh.

Thứ đó cực kỳ cứng, giống như một cục sắt, đập thẳng vào đầu khiến anh chóng mặt ngất xỉu tại chỗ. Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, anh đã thấy đôi giày da sáng bóng của Lê Minh…

Khi Thân Hướng Diễn tỉnh lại, anh phát hiện mình bị nhốt trong một nơi vừa tối vừa chật.

Anh cảm thấy có thứ gì đó cắm trong ngực mình, đoán là một con dao nhưng lại không cảm thấy đau, tứ chi như bị rút hết sức lực, không thể cử động, chỉ có thể im lặng chờ chết trong không gian ngột ngạt ấy.

Giống như bị nhốt trong một chiếc quan tài rồi chôn xuống đất nhưng lại không thể làm gì được, cho đến khi oxy cạn kiệt…

“Có lẽ là tớ bị tiêm thuốc mê nên không thể nhanh chóng tỉnh lại. Cũng có thể là gã vốn không nghĩ tớ sẽ tỉnh lại, muốn để tớ chết trong giấc ngủ.”

Nghe xong lời kể của Thân Hướng Diễn, một hồi lâu sau Khổng Thư vẫn không phản ứng.

Cô đặt bản thân vào hoàn cảnh của Thân Hướng Diễn, cảm nhận được nỗi sợ hãi ấy.

Cái chết kéo dài luôn đáng sợ hơn nhiều so với tai nạn bất ngờ.

Huống hồ, lại là bị người khác giết hại…

“Vì con dao bị kẹt ở ngực nên tốc độ mất máu không nhanh. Có một khoảng thời gian dài tớ vẫn còn tỉnh táo. Khi đó, tớ đã nghĩ đến rất nhiều chuyện.”

Thân Hướng Diễn nói rồi quay mặt nhìn sang Khổng Thư: “Thật ra điều tớ thực sự sợ không phải là cái chết, mà là sợ sau khi chết đi, sẽ không bao giờ được gặp lại người tớ muốn gặp nữa.”

Người muốn gặp.

Khổng Thư âm thầm ghi nhớ mấy chữ ấy trong lòng.

Cô rất tò mò người mà Thân Hướng Diễn muốn gặp là ai.

Nhưng cô không hỏi, vì lúc này cô không muốn nghe bất kỳ câu trả lời nào có thể khiến mình sinh ra cảm xúc tiêu cực.

Ánh hoàng hôn rọi qua ô cửa nhỏ, chiếu ánh sáng vàng rực khắp cầu thang.

Khổng Thư khẽ nói: “Giá như thời gian cứ thế trôi qua yên bình thì tốt biết bao.”

Thân Hướng Diễn cũng nhẹ nhàng phụ họa: “Giá như lúc ấy chúng ta không phát hiện ra chiếc BMW đó có vấn đề thì tốt biết bao.”

Lời vừa dứt, một tiếng nổ lớn vang vọng từ xa xuyên qua từng lớp tường, truyền đến tai cả hai người.

Khổng Thư mở to mắt nhìn Thân Hướng Diễn bên cạnh, lại thấy vẻ mặt anh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh như trước đó.

Nếu như…

Không có nếu như.

Tất cả đã xảy ra, ngay cả vòng lặp cũng không thể thay đổi.

Họ phải đối mặt với tất cả mọi thứ.

“Đi thôi.”

Thân Hướng Diễn nói với cô: “Lại đến lượt chúng ta ra sân rồi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc