Một Ngày Trốn Thoát

Chương 41: Truy tìm hung thủ (11)

Trước Sau

break

(Chương này có yếu tố rùng rợn, vui lòng chuẩn bị tâm lý)

“Trần Thoại Thư, tôi không quan tâm cậu đang có ý định gì, bây giờ tôi không có tâm trạng nói chuyện với cậu.”

Khổng Thư lách qua cô ta, đi thẳng lên tầng hai.

Cấu trúc tầng hai phức tạp hơn tầng một nhiều. 

Ngoài hơn chục giá sách xếp dọc ra thì còn có một phòng họp nhỏ và một phòng chứa đồ bỏ không, chuyên để cất giữ các đồ vật linh tinh và sách vở cũ.

Khổng Thư muốn gọi tên Thân Hướng Diễn nhưng cổ họng đã khàn đặc, không thể phát ra tiếng.

“Thân Hướng Diễn đâu phải con nít ba tuổi, chẳng lẽ còn bị người ta bắt cóc được chắc? Cậu cứ chạy quanh trường tìm tới tìm lui như đồ điên ấy.”  

Trần Thoại Thư bực tức giậm đôi giày da đi lên tầng hai, gót giày nện trên bậc cầu thang “cộc cộc” vang vọng khắp thư viện rộng lớn.

“Tớ nói rồi mà, Thân Hướng Diễn ghét cậu. Cậu ấy cứ thấy cậu là thấy phiền. Chắc chắn cậu ấy không muốn bị cậu tìm thấy. Có khi người ta bỏ đi từ lâu rồi ấy. Cậu đừng làm mấy chuyện khiến người ta ghét nữa được không?”

Lời nói của Trần Thoại Thư cay nghiệt đến mức gần như đâm thẳng vào tim khiến Khổng Thư suýt chút nữa đã tin.

Nếu không phải vì cô vừa đi từ bên ngoài về trường thì có khi đã thực sự bị cô ta thuyết phục, nghĩ rằng Thân Hướng Diễn đã rời khỏi trường rồi.

Huống hồ, giờ hai người họ như châu chấu trên cùng một sợi dây, không ai thoát được.

“Tôi thấy không phải Thân Hướng Diễn ghét tôi mà là cậu ghét tôi thì đúng hơn.” Khổng Thư lạnh nhạt đáp, không muốn dây dưa.

Cô băng qua hành lang, đi qua các giá sách, tiến về phía phòng họp cuối hành lang.

“Đúng vậy! Thân Hướng Diễn ghét ai thì tôi cũng ghét người đó!”

Trần Thoại Thư trừng mắt nhìn cô, tiếp tục lôi chuyện cũ ra nói.

“Hồi đó cậu cứ hay ngoái đầu lại nhìn, lúc đó tôi đã nghi ngờ rồi. Còn vào ngày Thất Tịch, cái hộp kẹo trong ngăn bàn cậu, chẳng phải là định tặng Thân Hướng Diễn à?”

Nghe đến đây, bước chân Khổng Thư khựng lại. Cô như vừa hiểu ra điều gì đó, khẽ bật cười một tiếng đầy giễu cợt.

Thì ra, từ lâu cô ta đã biết cô thích Thân Hướng Diễn.

Cho nên năm đó, Trần Thoại Thư mới đập vỡ hộp kẹo mà cô chuẩn bị tặng anh.

Kẹo rơi vãi khắp nơi, hộp thì vỡ tan. Sau đó, Trần Thoại Thư còn khóc như mưa, bảo là mình không cố ý…

Khi đó, Khổng Thư tin là thật. Cô thậm chí còn mua một hộp kẹo mới để an ủi cô ta…

Khổng Thư âm thầm siết chặt nắm tay, cắn môi, cổ họng đột nhiên cảm thấy đắng chát.

Cô nuốt nước bọt, không muốn tranh cãi thêm với Trần Thoại Thư nữa.

Gặp phải người như vậy, chỉ có thể tự nhủ là xui xẻo.

Cô bước nhanh vài bước đến trước phòng họp.

Cửa phòng khóa chặt, rèm cửa kéo kín mít, không thể nhìn vào trong.

Thân Hướng Diễn chắc không vào đây.

Ngay lúc định quay người rời đi, cô như bị một lực vô hình giữ chân lại, không nhúc nhích được.

Cô chậm rãi quay đầu nhìn về phía cuối hành lang, nơi có một cánh cửa mờ mờ trong bóng tối.

Đó là căn phòng chuyên chứa sách vở và đồ cũ. Mỗi năm, sách cũ trong thư viện đều được chất sau cánh cửa ấy.

Trừ nhân viên quản lý thư viện thì chẳng ai lui tới nơi đó.

Bởi nơi ấy lúc nào cũng tối tăm, dù thư viện có sáng đến mấy thì chỗ đó vẫn u ám, vì không ai đến nên thậm chí còn không lắp đèn.

Khổng Thư sững người nhìn cánh cửa rồi bất chợt nảy sinh một ý nghĩ rợn người.

Âm thanh léo nhéo phía sau bị cô phớt lờ. Cô nâng bước chân nặng trĩu, tiến về phía cánh cửa, nửa người dần chìm vào bóng tối.

“Khổng Thư, cậu định làm gì?”

Trần Thoại Thư cũng im lặng, thấy tay Khổng Thư đặt lên tay nắm cửa liền lao tới kéo cô lại.

“Cậu rốt cuộc định làm gì hả!” Trần Thoại Thư chua ngoa nói: “Sao Thân Hướng Diễn có thể ở trong đó được chứ? Thật ra là cậu không phải đang tìm cậu ấy đúng không? Có phải là cậu muốn ăn cắp thứ gì của trường không? Tôi sẽ nói với thầy Lê đấy! Nói cậu ăn trộm!”

Khổng Thư hất tay cô ta ra nhưng mũi chân lại bị gót giày của Trần Thoại Thư đạp trúng, đau đến hít một hơi lạnh, cả người nhào về phía trước, vô tình vặn mở tay nắm cửa, cánh cửa lập tức bật mở, cả hai cùng ngã nhào xuống đất.

Cằm Khổng Thư đập xuống sàn, đau đến tê rần.

Một lớp bụi dày đặc lẫn mùi giấy cũ xộc lên khiến cả hai ho sặc sụa.

Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào trong, chiếu sáng cả căn phòng.

Bụi bay lơ lửng trong ánh sáng, trông rõ mồn một.

Căn phòng rộng cỡ nửa lớp học, có hai cái cửa sổ lớn vài giá sách mục nát, mấy cái tủ đựng đồ và thùng sách vứt lung tung khắp nơi.

“Ôi, bẩn chết đi được!”

Trần Thoại Thư vừa đứng dậy vừa vội vã phủi bụi, gắt gỏng: “Tất cả là tại cậu, váy của tôi là đồ giới hạn đấy, giờ bẩn hết rồi, cậu phải đền cho tôi!”

Chưa kịp nói hết câu, ở tầng dưới thư viện vang lên tiếng gọi của lớp trưởng.

“Khổng Thư, cậu ở tầng hai à?”

Nghe thấy giọng của người khác, sắc mặt Trần Thoại Thư lập tức thay đổi, vẻ kiêu căng hống hách biến mất.

Lớp trưởng đi lên, thấy hai người đứng trong phòng, ngạc nhiên hỏi: “Sao hai cậu lại vào đây?”

Cậu ấy nhìn quanh: “Chẳng phải căn phòng này luôn bị khóa sao? Hai cậu mở thế nào vậy?”

“Lớp trưởng.” Trần Thoại Thư lập tức nở nụ cười: “Là Khổng Thư khăng khăng đòi vào, tớ đã cố ngăn cản nhưng cậu ấy không nghe, tớ đang khuyên cậu ấy đây…”

Lớp trưởng nhìn sang Khổng Thư: “Khổng Thư, cậu vào đây làm gì vậy?”

Khổng Thư mấp máy môi, không biết nên nói gì.

Cô cũng chẳng hiểu vì sao mình lại đi vào đây.

“Nơi này bẩn quá, bụi cũng nhiều, tớ đi ra đây.” Trần Thoại Thư bịt mũi, nhăn mặt nhìn vào trong phòng nhưng chợt phát hiện ra gì đó, mắt sáng rực, mặc kệ bụi bẩn, lao vào trong.

“Đây chẳng phải bức tranh sơn dầu được trưng bày năm đó của tớ sao…”

Cô ta bước đến cạnh một tủ đồ, dựng đằng trước là một bức tranh sơn dầu vẽ cánh đồng vào mùa thu.

Trước khi tốt nghiệp, trường thường thu lại các tác phẩm mỹ thuật xuất sắc của học sinh để treo trong thư viện triển lãm. Năm đó, bức tranh của Trần Thoại Thư được chọn và treo lên tường thư viện.

Cô ta lấy khăn giấy, ngồi xổm xuống, chu miệng thổi bụi rồi cằn nhằn.

“Bức tranh này là tớ dồn biết bao tâm huyết để vẽ ra, biết vậy đã chẳng nộp cho trường. Không biết quý trọng gì cả!”

Khổng Thư đảo mắt nhìn quanh căn phòng, không thấy điều gì lạ liền thở phào nhẹ nhõm.

“Lớp trưởng, bức tranh này hơi nặng, cậu giúp tớ chuyển ra ngoài được không? Tớ muốn mang về…” Trần Thoại Thư nũng nịu nhìn lớp trưởng.

Lớp trưởng nhìn thoáng qua Khổng Thư, thấy cô đang chăm chú quan sát khắp nơi, không thèm liếc cậu ấy lấy một cái,liền đi đến khiêng bức tranh rời đi.

Bức tranh vừa được lấy ra, cánh cửa tủ không còn gì chắn, khẽ mở hé ra một khe nhỏ, rồi từ từ mở to ra…

Trần Thoại Thư vẫn nghiêng người ngồi trước tủ, cánh cửa nửa mở khẽ chạm vào lưng cô ta…

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc